Dẫn Dụ Sói Vào Hang

Chương 19: Nhóc có bằng lái chưa?


Cô ngỡ ngàng khi lần nào bỏ chạy trong lúc gặp nguy hiểm cũng gặp anh, điều này còn hơn cả trùng hợp đơn thuần. Ninh Mịch đang nghĩ phải chăng “cậu nhóc” này chính là lá bùa hộ mệnh của cô.

Tần Lãng cũng ngạc nhiên không kém, tuy bề ngoài anh luôn giữ vẻ điềm tĩnh nhưng trong lòng kỳ thực đang có rất nhiều nghĩ suy. May thay hiện tại anh không mặc vest, nếu không Ninh Mịch sẽ cảm thấy thắc mắc, lúc đó Tần Lãng lại phải bịa chuyện để cô dẹp bỏ nghi ngờ.

– Không ngờ gặp nhóc ở đây, em về Hồ Khê từ khi nào vậy?

So với lần đầu tiên gặp cô ở Đông Du khi cô vô tình chạy trốn vào xe của anh thì lần này Tần Lãng càng ngạc nhiên hơn vì sự trùng hợp khó tin. Hôm nay cũng là lần đầu tiên cả hai gặp lại nhau sau khi trở về Hồ Khê, cuộc hội ngộ vẫn tiếp tục diễn ra trong xe ô tô, thật không thể ngờ được.

– Tôi vừa về sáng nay.

Lúc sáng sau khi tham dự lễ tốt nghiệp của em gái xong thì anh và Kính Huân cũng lập tức trở về Hồ Khê để giải quyết công việc. Nghe cô nói đang bị kẻ xấu theo dõi, Tần Lãng tinh tế đưa mắt nhìn vào gương chiếu hậu và quả thật anh đã nhìn thấy hai kẻ khả nghi bịt kín mặt đang đứng phía sau đuôi xe, ánh mắt chúng dòm ngó xung quanh rồi lại ngó nghiêng để nhìn vào trong xe như đang thăm dò một điều gì đó.

– Tại sao bọn chúng lại theo dõi chị?

Thật lòng cô cũng nào biết những kẻ kia là ai bởi vì Ninh Mịch vẫn chưa nhìn thấy mặt chúng. Tuy nhiên trong đầu cô đã có một suy đoán đồng nhất với những chuyện đã xảy ra xuyên suốt một ngày dài.

– Chị cũng không rõ nhưng có lẽ chúng có liên quan đến những kẻ đã gây rối ở bệnh viện sáng nay.

Nghe cô nói đến đây, anh cảm thấy có chút hứng thú nên đã tiếp tục đặt câu hỏi để hiểu rõ hơn về sự việc:

– Những kẻ gây rối ở bệnh viện sao?

Ninh mật gật đầu, tuy nhiên trước khi kể rõ với anh về những gì đã xảy ra, cô muốn mau chóng rời khỏi đây, thoát khỏi tầm ngắm của những kẻ xấu chưa rõ danh tính kia. Nhưng một điều trớ trêu thay mà cô nào biết, “cậu nhóc” đang ngồi bên cạnh Ninh Mịch thực chất còn nguy hiểm hơn cả những kẻ đang cố tình theo dõi cô, chỉ là anh không muốn làm hại đến cô mà thôi.

– Chị sẽ kể rõ với em nhưng trước mắt em có thể lái xe rời đi được không? Bọn chúng vẫn đang lẩn quẩn ở xung quanh xe.

Ánh mắt cô dán chặt vào kính chiếu hậu để quan sát bọn người mờ ám. Gương mặt cô biểu hiện rõ sự lo lắng khi bị kẻ xấu bám đuôi.

Cô không ngừng quay mặt nhìn quanh để cảnh giác. Còn anh thì hoàn toàn trái ngược, Tần Lãng vô cùng bình tĩnh như thể chuyện này chẳng có gì đáng để bận tâm.

Anh lạnh giọng cất lời:

– Dây an toàn.

Cứ mãi lo lắng nên cô cũng quên mất việc phải thắt dây an toàn. Từ nhỏ đến lớn cô đều đi học, đi làm bằng xe bus nên rất ít khi di chuyển bằng xe ô tô, vì vậy khi thắt dây an toàn, Ninh Mịch có chút lúng túng.

– À, dây an toàn…

Cô ngó nghiêng rồi đưa tay kéo sợi dây ở sát một bên ghế, tuy nhiên kéo thế nào cũng không được. Tần Lãng thầm lắc đầu trước sự ngây ngô của cô, anh nhỏm người về phía cô rồi đưa tay giúp cô kéo dây an toàn. Khoảnh khắc này gương mặt của cả hai đang rất gần nhau, đột nhiên anh và cô mắt đối mắt, trong vài giây nhìn nhau đắm đuối, thời gian như ngừng trôi. Tuy nhiên rất nhanh sau đó hai người cùng một lượt nhìn sang hướng khác, dùng ý chí để thoát khỏi mị lực vô hình vừa thoáng qua từ đối phương.

Tần Lãng nhanh tay cài dây an toàn cho cô, thao tác của anh nhuần nhuyễn, thực hiện rất dễ dàng. Xong việc anh liền ngồi trở lại ngay ngắn rồi bắt đầu nổ máy, đạp ga rời đi.

Không hiểu sao cô lại thấy có chút xấu hổ nên vội quay mặt nhìn ra cửa sổ xe: “Mình làm sao vậy chứ? Tuy cậu ta đẹp trai thật nhưng vẫn chỉ là một cậu nhóc, mình phải tỉnh táo.”

Xe lăn bánh bỏ xa dần hai tên mờ ám ở phía sau. Cô cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hẳn, cảm giác lo sợ vừa rồi cũng dần tan biến. Nhưng ngay lập tức cô lại có một nỗi lo khác, Ninh Mịch thốt lên trong sự hoài nghi:

– Nhưng mà nhóc đã có bằng lái chưa?

Lúc này cô mới nhớ ra “cậu em trai” chỉ mới 18 tuổi nhưng lại có thể lái một chiếc xe sang trọng như vậy, vừa nhìn vào liền biết gia đình anh thuộc vào hàng thượng lưu.

Anh không trả lời thẳng câu hỏi của cô mà chỉ đáp lại một câu ngắn gọn như cố tình muốn Ninh Mịch thêm hoang mang:

– Cứ yên tâm đi.

Lời anh nói ra rất nhẹ nhàng nhưng người nghe lại không thể dễ dàng làm lơ được. Trong lòng cô vẫn đang không ngừng lo lắng khi ngồi trên xe của anh, nhưng vì cô không biết lái, hơn nữa cũng không thể tùy tiện đề nghị lái xe của người khác. Anh còn là người vừa mới cứu cô thoát khỏi nguy hiểm nên Ninh Nịch đành im lặng chấp nhận để cậu em trai chở đi mặc dù chưa rõ anh đã có bằng lái hay chưa.

Cô chợt ngẫm lại, đây là chiếc xe rất đắt đỏ mà cô từng được thấy qua trên mạng trong thời gian gần đây. Ninh Mịch thầm nghĩ: ” Chẳng lẽ xe này là của cậu ta? Nhỏ tuổi như vậy mà đã lái xe sang thế rồi.”

Không nhịn được sự tò mò nên cô lặng lẽ lấy điện thoại ra và search trên mạng giá tiền của chiếc Mercedes Maybach S600, số tiền khủng đập vào mắt Ninh Mịch khiến cô xém chút đã thốt lên thành lời vì quá sốc: “Hơn… mười bốn tỷ!”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.