Cửu Đỉnh Ký

Chương 465: Tin Tức


Biên tập: Ba_Van

Hầu Vương thu phục bất thành

Vì đàn con cháu chẳng đành ra đi

Thanh Sơn cũng chẳng lo gì

Tiên thiên yêu thú thôi thì cho qua

(Lời thơ: thusinh)

– Ha ha, Hầu Vương thật là thú vị!

Lý Quân thấy Kim Đồng Hầu Vương ra vẻ đau khổ, không khỏi cười lớn.

– Đúng là nó quá thông minh.

Đằng Thanh Sơn cười nhìn Kim Đồng Hầu Vương.

– Hắn biết ta lấy thùng nước ra đựng rượu, do đó vội đưa vò rượu cho ta… Một vò rượu chỉ chứa được bao nhiêu?

Lý Quân bên cạnh sáng mắt lên, nói:

– Thanh Sơn, Hầu Vương coi trọng chu quả tửu như vậy, không biết chừng có thể sẽ theo chúng ta vì chu quả tửu đó.

Nói rồi, Lý Quân phát ra những tiếng kêu dồn dập, nói chuyện một lúc với Kim Đồng Hầu Vương.

Kỳ thật, đối với Đằng Thanh Sơn thì Kim Đồng Hầu Vương có thần phục hay không cũng không trọng yếu. Dù sao một con yêu thú đang ở cấp độ tiên thiên kim đan, muốn đột phá tới hư cảnh là rất khó! Còn thần điểu Thanh Loan vốn chỉ còn thiếu một bước, thêm vào Thanh Loan có thiên phú cực cao, nên mới có thể đột phá được cánh cửa cuối cùng.

Lục Túc Đao Trì, cũng chỉ còn cách đột phá một bước.

Còn Kim Đồng Hầu Vương, mặc dù khá lợi hại, nhưng nếu so với Lục Túc Đao Trì và Thanh Loan khi trước vẫn còn thua xa.

– Khẹt khẹt khẹt khẹt…

Kim Đồng Hầu Vương quýnh tới mức sắp khóc.

– Thanh Sơn!

Lý Quân bất lực nói:

– Hầu Vương chết sống cũng không theo chúng ta đi. Nói là nó vắng mặt, bầy khỉ sẽ gặp nguy hiểm. Còn nói… chu quả tửu này rất trọng yếu với những con Thiết Tí Hầu sơ sinh. Nó cầu chúng ta ngàn vạn lần đừng vét sạch chu quả tửu đi, nó còn nói cái thùng nước của chúng ta thật sự quá lớn.

Đằng Thanh Sơn hơi suy nghĩ một lát, nói ra mục đích cuối cùng:

– Nàng hỏi nó về bí phương chế tạo chu quả tửu.

– Khẹt khẹt… khẹt khẹt khẹt khẹt!

Lý Quân nhìn Kim Đồng Hầu Vương.

Kim Đồng Hầu Vương có trí tuệ không thua gì nhân loại, nó suy nghĩ một lát, có vẻ hơi chần chờ.

– Hả?

Đằng Thanh Sơn nhướng mày, muốn bắt đầu chuẩn bị lấy rượu.

– Khẹt khẹt…

Kim Đồng Hầu Vương nóng nảy, liên tục khoát tay, đồng thời nói với Lý Quân.

– Thanh Sơn, nó đồng ý rồi.

Lý Quân kinh hỉ vội nói.

Lúc này, Kim Đồng Hầu Vương quay đầu đi vào hang núi, nơi có đủ thứ bình lọ lỉnh kỉnh, lấy một cái chậu đá nhỏ. Giữa chậu đá có không ít các loại dã quả, thậm chí còn có một Chu Quả nữa.

– Nha!

Kim Đồng Hầu Vương nhìn về phía Đằng Thanh Sơn và Lý Quân kêu một tiếng

Sau đó, Kim Đồng Hầu Vương lấy ra một cái vại, trút không ít nước từ đó vào trong chậu đá, đồng thời nói với Lý Quân.

– Thanh Sơn, Hầu Vương này nói, phải dùng nước suối ở Thiết Tí Sơn.

– Rào…

Nó lại trút một chút nước màu xanh lá từ một cái bình nhỏ vào chậu.

Sau khi được Hầu Vương cẩn thận giảng giải, Đằng Thanh Sơn cuối cùng cũng tìm được bí phương và qui trình chế tạo Chu quả tửu. Quá trình này phức tạp hơn nhiều so với những gì Đằng Thanh Sơn dự liệu.

– Xem ra tỉ lệ cũng không phải quá quan trọng, đại khái là được.

Đằng Thanh Sơn dụng tâm ghi nhớ xem làm cách nào lấy được các loại vật liệu. Thậm chí Kim Đồng Hầu Vương còn tự mình đưa đám người Đằng Thanh Sơn đi tìm nước suối. Hầu Vương cũng tự mình dẫn dắt, nhất nhất chỉ bảo rõ ràng.

Cuối cùng, chỉ có ba loại dã quả là Đằng Thanh Sơn và Lý Quân không biết là gì, chỉ có thể ghi nhớ nơi sinh trưởng và hình dáng.

Vì muốn biết rõ bí phương chế tạo chu quả tửu, Đằng Thanh Sơn và Lý Quân ở lại Thiết Tí Hầu Sơn ba canh giờ.

Giữa hang núi.

Đằng Thanh Sơn đang bưng chậu đá, múc từ trong hố đá những chậu chu quả tửu, rồi trút cả vào thùng nước. Kim Đồng Hầu Vương bên cạnh quýnh tới mức vò đầu bứt tai, nhưng lại chỉ có thể đứng một bên ngoan ngoãn mà nhìn.

– Thanh Sơn, Hầu Vương sợ chúng ta lấy sạch tất cả chu quả tửu.

Lý Quân cười nói.

– Chu quả tửu, chính là do bầy khỉ tích lũy không biết bao nhiêu năm.

Đằng Thanh Sơn nhìn về phía Lý Quân.

– Nếu rất hữu dụng với bầy khỉ, chúng ta cũng không nên lấy sạch chu quả tửu đi… Lưu lại hai thành cho chúng vậy. Lưu lại hai thành chu quả tửu trong hố đá này cũng đủ để bầy khỉ sử dụng bình thường rồi.

Hai thành?

Đằng Thanh Sơn chỉ một lát đã lấy đầy tám phần!

– Rào rào…

Chậu đá từ từ rót chu quả tửu vào trong thùng nước.

Một chậu lại một chậu!

Một lần lại một lần!

Chu quả tửu trong hố đá hình vuông càng lúc càng vơi đi.

– Khẹt khẹt!

Hầu Vương bên cạnh kêu lên đau xót.

Đằng Thanh Sơn lấy chu quả tửu khá lâu rồi. Sau một lúc, Đằng Thanh Sơn vung tay lên, một đạo lưu quang màu thủy lam cuốn số chu quả tửu trong hố đá lên cao. Đằng Thanh Sơn liếc mắt nhìn thấy tận đáy của hố đá. Cảnh này làm cho Hầu Vương bên cạnh cực kỳ hoảng sợ, nhưng khi lưu quang màu thủy lam tan đi, chu quả tửu lại rơi trở lại vào hố.

– Chu quả tửu còn lại cũng còn chừng hai thành.

Đằng Thanh Sơn nhìn thùng nước lớn bên cạnh. Thùng nước to như thế đã chứa hơn phân nửa rồi.

– Tàm tạm rồi!

Lý Quân cũng hơi lúng túng. Hầu Vương vẫn luôn ở một bên nhìn nàng với vẻ van vỉ rất tội nghiệp.

– Ừm, có thể đi rồi!

Đằng Thanh Sơn đậy nắp thùng nước lại, đeo lên lưng.

– Đi thôi.

Đằng Thanh Sơn và Lý Quân vừa đi ra ngoài. Con Kim Đồng Hầu Vương nhìn chu quả tửu còn lại trong cái hố đá hình vuông. Lúc trước hố đá đầy hơn phân nửa. Bây giờ chỉ lấp xấp gần đáy. Kim Đồng Hầu Vương dở khóc dở mếu, nhưng may mà hai con người kia còn chừa cho nó hai thành.

Trước khi Lý Quân bỏ đi, nàng nhìn Kim Đồng Hầu Vương kêu lên vài tiếng cáo biệt, ý là:

– Hầu Vương! Chúng ta đi! Lần này cám ơn ngươi, sau này sẽ thường thường tới thăm ngươi!

– Khẹt!

Hầu Vương trừng mắt.

Thường thường tới gặp nó à?

– Nha nha nha!

Hầu Vương nhìn chằm chằm vào hố đá hình vuông. Nó suy nghĩ… Thiết Tí Hầu Sơn thích hợp với chu quả tửu, tuyệt đối không thể lại bị con người phát hiện nữa. Đây là nguồn tích lũy bao nhiêu năm của bầy khỉ, hôm nay lại bị lấy đi tám phần.

Dưới cái nhìn chăm chú của hơn một ngàn con Thiết Tí Hầu, Đằng Thanh Sơn lưng đeo thùng khổng lồ đựng chu quả tửu, cùng Lý Quân leo lên lưng Lục Túc Đao Trì.

Vù!

Lục Túc Đao Trì vỗ cánh, xé gió lao đi, rời khỏi ngọn Thiết Tí Hầu Sơn.

– Khẹt khẹt khẹt!

Trên Thiết Tí Hầu Sơn lập tức vang lên những tiếng kêu liên tiếp.

Khi Lục Túc Đao Trì từ Man Hoang bay đến Cửu Lang Đảo, đã chiều rồi.

Tiết Tân ở trên đảo, ngẩng đầu nhìn Lục Túc Đao Trì đáp xuống.

Vèo! Vèo!

Đằng Thanh Sơn và Lý Quân từ trên lưng Lục Túc Đao Trì nhảy xuống, sau đó nhẹ nhàng đáp xuống đất.

– Sư phụ!

Tiết Tân vội ra đón.

“Chu quả tửu nhiều như vậy…, Nhưng sau này muốn sản xuất chu quả tửu cũng rất khó, cần phải sử dụng tiết kiệm một chút.”

Đằng Thanh Sơn thầm nghĩ. Chu quả tửu này dứt khoát phải cho thân truyền đệ tử của mình uống mới được.

– Tiết Tân, theo ta!

Đằng Thanh Sơn đeo thùng nước lớn, cùng Lý Quân đi về chỗ ở của mình.

Tiết Tân lập tức đi theo phía sau.

– Tiết Tân, ăn cơm trưa xong chưa?

Lý Quân cười hỏi.

– Bẩm sư mẫu, con chưa ăn.

Tiết Tân trả lời.

– Chà.

Lý Quân nhìn nhìn bốn phía.

– Hoàn cảnh Cửu Lang Đảo tuy tốt, nhưng nơi này không có lương thực, thức ăn. Muốn mua đồ ăn đều phải ra ngoài mua, rất phiền toái.

Chỉ ở có một ngày, Lý Quân đã phát hiện ra chỗ bất tiện của Cửu Lang Đảo.

– Tiểu Quân, nàng có biện pháp à?

Đằng Thanh Sơn cười nhìn nàng.

Lý Quân mỉm cười gật đầu:

– Đương nhiên, lần này muội tới Cửu Lang Đảo… chính là muốn ở lâu. Nhưng, bây giờ muội đã là quyền giáo chủ của Tuyết Liên Giáo, rất nhiều việc muội phải xử lý. Do đó, muội sẽ điều động một trăm thân vệ tới đây để họ phụ trách việc giặt giũ nấu cơm; hơn nữa, muội cũng có thể truyền lệnh ra ngoài tốt hơn.

– Thân vệ?

Đằng Thanh Sơn giật mình.

– Cả một trăm nữ tử mỹ mạo đó.

Lý Quân cười nhìn Đằng Thanh Sơn.

– Một trăm nữ tử?

Đằng Thanh Sơn vuốt mũi.

Trên Cửu Châu Đại Địa, bình thường nha hoàn của thê tử đều trở thành nha hoàn làm ấm giường cho trượng phu… Những thân vệ ấy, thực sự chính là thị nữ.

– Động tâm rồi à?

Lý Quân cười nhìn Đằng Thanh Sơn, nhỏ giọng hỏi.

– Nàng quả thật là…

Đằng Thanh Sơn dở khóc dở cười.

– Tiết Tân còn ở phía sau kìa!

Lý Quân từ nhỏ đã sinh sống ở Cửu Châu, nàng thật ra không ngại nam nhân của mình có nhiều phụ nữ. Dù sao tất cả mọi người đều như vậy cả… nhưng tư tưởng của Đằng Thanh Sơn lại khác hẳn, thật ra hắn không thể chấp nhận điều này.

– Tiết Tân, theo ta vào đây.

Đằng Thanh Sơn chuẩn bị bắt đầu cho đệ tử dùng chu quả tửu.

Ngay sau khi Tiết Tân uống chu quả tửu, hai ngày sau, tới lượt 'Đằng Thú' và 'Dương Đông' tới Cửu Lang Đảo uống một lần chu quả tửu. Trong đó Tiết Tân dựa vào chu quả tửu đã gia tăng sáu ngàn cân khí lực. Còn nhị đồ đệ 'Dương Đông' dùng chu quả tửu lại chỉ gia tăng có bốn ngàn cân khí lực. Mạnh nhất là Đằng Thú. Sau khi uống chu quả tửu, hắn gia tăng gần hai vạn cân khí lực, tương đương với Đằng Thanh Sơn năm xưa.

Kỳ thật, khi cho ba đại đệ tử liên tiếp dùng chu quả tửu, thật ra Đằng Thanh Sơn vẫn còn rất yên bình.

Nhưng…

Khi Lý Quân đưa một trăm thân vệ đến, Đằng Thanh Sơn bắt đầu đau đầu. Một trăm thân vệ đều là cao thủ nội kình, có như vậy mới có thể trở thành thân vệ của đại giáo chủ! Đã là cao thủ nội kình, từ bé đã rèn luyện, một trăm nữ tử đều có vóc người rất đẹp, được tuyển làm thân vệ, dung mạo ít nhất cũng phải trên trung bình.

Ở Cửu Lang Đảo, đám thân vệ không mặc áo giáp, bình thường đều mặc y phục thị nữ.

Một trăm nữ tử như hoa như ngọc, mỗi ngày đều đi lại khắp nơi… Đằng Thanh Sơn cũng cảm thấy rất bất tiện.

Hai tháng sau khi lấy chu quả tửu.

Đằng Thanh Sơn và Lý Quân lúc này đang sống ở trong phủ đệ lớn nhất Cửu Lang Đảo. Dù sao còn phải có đủ chỗ ở cho một trăm thị nữ, nên phủ đệ không thể nhỏ được.

– Đại nhân.

Đằng Thanh Sơn đi lại trong phủ đệ, khắp nơi đầy những thị nữ.

– Này!

Đằng Thanh Sơn gật gật đầu.

– Phu nhân đâu?

– Phu nhân ở trong thư phòng.

Thị nữ bẩm báo.

Đằng Thanh Sơn lắc đầu, thầm than:

– Làm chức quyền giáo chủ thật là rất nhiều việc. Sư phụ Tiểu Quân, cái bà Tuyết Liên giáo chủ đó thật là lười.

Chỉ khoảnh khắc, Đằng Thanh Sơn đã tới ngoài thư phòng.

Lý Quân mặc y phục màu tím, đang ngồi ngay ngắn trước bàn, nhíu mày nhìn một phong thư tình báo trước mặt.

– Đại nhân!

Nghe tiếng hai thị nữ ở cửa thư phòng chào, Lý Quân mới giật mình ngẩng đầu lên.

– Đang xem gì mà chăm chú thế?

Đằng Thanh Sơn cười cười đi tới gần.

– Thanh Sơn, chàng xem đi!

Lý Quân đưa mẩu tin tình báo.

Đằng Thanh Sơn cầm lấy, lúc đầu hắn chỉ lướt mắt nhìn qua, nhưng ngay sau đó đã biến sắc, đọc cẩn thận nội dung trong mẩu tin tình báo này.

– Thiên Thần cung…

Đằng Thanh Sơn đại chấn.

– Dã tâm của thật lớn.

– Ừm.

Lý Quân đứng lên:

– Cung chủ đã ra lệnh, các nhánh Thiên Thần cung không ai được cãi lệnh cả.

“Hồng Thiên Thành… Trong tám đại tông phái, Tiêu Dao Cung đã bị Thiên Thần cung các ngươi tiêu diệt rồi. Bây giờ lại muốn công kích Hồng Thiên Thành ở đông bắc U Châu.”

Đằng Thanh Sơn hít mạnh một hơi. Thật sự Thiên Thần cung không khỏi làm cho người ta lo lắng. Dã tâm của nó quá lớn.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.