Một thùng đại tướng rõ to
Thanh Sơn lưng vác mò đường vào hang
Khổ thân Thiết Tý Hầu Vương
Chớp đôi mắt nhỏ đáng thương vô cùng
Lý Quân cũng đồng ý với suy nghĩ của Đằng Thanh Sơn. Sáng sớm hôm sau ở bờ Cửu Lang Đảo, gió lạnh thổi vù vù tạo nên những làn sóng lăn tăn.
– Nơi này cảnh sắc rất đẹp.
Lý Quân kéo tay Đằng Thanh Sơn.
– Thanh Sơn, chúng ta sau này có hài tử… Cùng sống ở đây còn có Đao Trì, Tiểu Thanh, Đại Bạch, Đại Hắc, Tiểu Hôi ở cùng nữa. Càng nhiều càng tốt!
Đằng Thanh Sơn cúi đầu nhìn Lý Quân rồi khẽ mỉm cười.
– Sư phụ, sư phụ.
Phía sau chợt có tiếng kêu truyền đến.
Đằng Thanh Sơn và Lý Quân đều xoay người nhìn lại. Người đang đi tới chính là tam đệ tử của Đằng Thanh Sơn 'Tiết Tân'. Tiết Tân kinh ngạc nhìn người thiếu phụ mặc áo màu lam nhạt đứng bên cạnh Đằng Thanh Sơn đang mỉm cười. Chỉ một ánh mắt mà tự nhiên có một loại khí chất cao quý độc đáo.
Lý Quân lúc này là đại giáo chủ Tuyết Liên Giáo có địa vị rất cao, khí chất đương nhiên cũng sẽ có biến hóa một chút.
– Tiết Tân, đây là sư mẫu con. – Đằng Thanh Sơn cười giới thiệu.
Tiết Tân cả kinh nhưng đây là lần đầu tiên hắn gặp sư mẫu, nên y không thể thất lễ được, vội quỳ xuống dập đầu hành lễ:
– Tiết Tân bái kiến sư mẫu.
Trong lòng y thầm nghĩ:
– Sư mẫu thật là trẻ, hơn nữa đẹp như tiên tử. Ta thấy rất nhiều tiểu thư nhà giàu ở Vũ An quận thành nhưng chẳng ai so được với sư mẫu cả… Ừm, thật xứng đôi với sư phụ.
Lý Quân bây giờ là đại giáo chủ Tuyết Liên Giáo, đồng thời cũng là tiên thiên cường giả.
Khí chất đương nhiên cũng khác hẳn người khác.
– Tiết Tân, ta và sư mẫu con có chuyện phải ra ngoài một chuyến… khoảng tối hôm nay có thể trở về. Cửu Lang Đảo giao lại cho con, nếu gặp phải phiền toái gì con cứ đi tìm Cuồng Phong Ưng.
Đằng Thanh Sơn nhắc nhở. Tiết Tân vội cung kính đáp:
– Dạ, sư phụ.
– Chúng ta đi.
Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn về phía Lý Quân.
Lý Quân gật đầu, lập tức ngửa đầu phát ra một tràng những tiếng gầm gừ.
– Ô! Rất giống tiếng gầm của Lục Túc Đao Trì. – Tiết Tân thất kinh.
Ngay lúc này, từ sâu trong Cửu Lang Đảo cũng truyền đến một tràng tiếng gầm gừ hùng hồn. Rồi thấy con yêu thú khổng lồ 'Lục Túc Đao Trì' xẹt qua một tàn ảnh bay đến bầu trời trên đầu Đằng Thanh Sơn và Lý Quân. Đằng Thanh Sơn và Lý Quân cùng nhảy lên, lên cao khoảng hai ba mươi trượng, đáp xuống lưng Lục Túc Đao Trì.
– Đi.
Đằng Thanh Sơn cười.
Lý Quân tắc nhẹ giọng phát ra tiếng gầm gừ, bảo Lục Túc Đao Trì tiến về phía nam.
– Hống…
Cái đầu tam giác của Lục Túc Đao Trì ngẩng cao, hai cánh vỗ mạnh, lóe ra một luồng tàn ảnh kim sắc, rồi nhanh chóng bốc lên không, rồi sau đó biến mất ở phía chân trời phía nam.
…
Trên đường tới Man Hoang, Đằng Thanh Sơn đi vào thành mua một cái thùng đựng nước rất lớn.
…
Vù… vù…
Trên tầng mây cao mấy ngàn trượng, Lục Túc Đao Trì đang cấp tốc phi hành.
– Mặt trời thật chói mắt.
Lý Quân cười nhìn về phương đông.
Trên tầng mây mà nhìn mặt trời, cho dù là mặt trời buổi sáng, cũng làm cho người ta phải chói mắt.
Đằng Thanh Sơn cười nhìn Lý Quân, sau đó quay đầu nhìn về phía nam. Hai vợ chồng cưỡi Lục Túc Đao Trì bay trên chín tầng trời, loại cảm giác này quả tuyệt diệu.
…
– Đã tới khu vực Man Hoang.
Đằng Thanh Sơn nhìn xuống phía dưới. Lục Túc Đao Trì lúc này đã giảm độ cao, phi hành ở trong lớp mây mù. Xuyên qua đám mây mù bàng bạc, Đằng Thanh Sơn và Lý Quân có thể thấy mặt đất phía dưới, do dù ở trên trời cao cả Man Hoang vẫn rộng lớn vô bờ.
– Đây là lần đầu tiên muội tới Man Hoang. – Lý Quân cười nói.
– À, thế thì lần này tranh thủ nhìn cho kỹ. – Đằng Thanh Sơn cười trêu.
– Nhìn kìa.
Đằng Thanh Sơn đưa tay chỉ về phía nam.
– Quả núi cao đó chính là mục tiêu lần này của chúng ta – 'Thiết Tí Hầu Sơn'.
Thiết Tí Hầu sơn là một quả núi rộng hơn một ngàn trượng, cao gần hai ngàn trượng. Đỉnh núi chọc hẳn vào giữa những tầng mây, được vô số mây mù vờn quanh, Đằng Thanh Sơn từ rất xa cũng có thể thấy được.
– Cao thật.
Lý Quân nhãn tình sáng lên.
– Hang ổ của Thiết Tí Hầu ở sườn núi Thiết Tí Hầu Sơn.
Đằng Thanh Sơn cười nói:
– Vách núi Thiết Tí Hầu Sơn quá dốc. Năm đó huynh từ sườn núi nhảy xuống, nếu không phải vừa lúc trên vách núi có một cái dây leo nhô ra gần, huynh dùng Luân Hồi thương quấn lấy dây, mượn lực một chút, e rằng lần đó đã bị trọng thương, không biết chừng còn tàn phế nữa.
Cũng vì lần đó đã làm Đằng Thanh Sơn hiểu ra, việc nhảy từ vách núi xuống rất nguy hiểm.
– Sau này không được mạo hiểm như vậy. – Lý Quân liền nói.
– Lúc đó mà không nhảy, huynh có thể chẳng còn mạng nữa.
Đằng Thanh Sơn cười. Trong lúc hai vợ chồng đàm tiếu, Lục Túc Đao phi hành với tốc độ cao đã tới cạnh Thiết Tí Hầu Sơn.
– Hang ổ đám Thiết Tí Hầu ở phía dưới, đại khái khoảng ba bốn trăm trượng.
Đằng Thanh Sơn nhắc nhở. Lý Quân lập tức dùng thú ngữ thông báo cho Lục Túc Đao Trì, bảo nó bay xuống phía dưới.
Khoảnh khắc sau…
– Khẹt khẹt!
– Khẹt… khẹt khẹt…
Những tiếng kêu vui mừng hết đợt này đến đợt khác. Giữa hang ổ đám Thiết Tí Hầu, con nào con nấy trên người đầy những lông tơ đỏ rực, song chưởng còn dài hơn cả hai chân đang cùng nhau đùa giỡn. Đám Thiết Tí Hầu đều có cặp đồng tử màu lam, có con thì đang ăn quả, có con thì đang gãi gãi cho mấy con khỉ con.
Giữa bầy khỉ, còn có một con Thiết Tí Hầu vóc dáng lớn hơn những con bình thường, ngực có một đám lông màu bạc.
– Khẹt khẹt khẹt!!!
– Khẹt…
Tiếng kêu sợ hãi, phẫn nộ đột nhiên vang lên trong khắp cả hang ổ bầy khỉ. Trên ngàn con Thiết Tí Hầu đồng thời đều ngửa đầu nhìn trời. Chỉ thấy một con yêu thú khổng lồ đang trôi nổi phía trên bầy khỉ. Con yêu thú này toàn thân có lân giáp kim sắc, cùng với sáu cái chân với những gai nhọn sắc bén như đao. Hơn nữa, trên lưng con yêu thú này còn có hai nhân loại, một nam một nữ!
Đám Thiết Tí Hầu đều nhận thấy con yêu thú này không hề dễ đối phó.
Nhưng…
Nơi này là hang ổ của chúng, vô số năm qua bằng vào sức mạnh cả tộc, chưa bao giờ có con yêu thú nào có thể đuổi đám Thiết Tí Hầu đi chỗ khác.
– Tiểu Quân, chúng chẳng hề chào đón chúng ta.
Đằng Thanh Sơn cười nhìn về phía một động khẩu.
Vèo!
Một con Thiết Tí Hầu có kích cỡ bằng với những con bình thường, toàn thân đầy lông màu bạc, có một đôi đồng tử kim sắc, đang nhìn như đóng đinh vào hai người Đằng Thanh Sơn, Lý Quân trên lưng Lục Túc Đao Trì.
– Đó là Hầu Vương, nó đã buộc huynh phải nhảy xuống vách núi.
Đằng Thanh Sơn đứng trên lưng Lục Túc Đao Trì nhìn Hầu Vương, giống như gặp lại lão bằng hữu khi xưa.
– Khẹt khẹt…
Hầu Vương đấm ngực phẫn nộ, miệng phát ra tiếng kêu chói tai tựa hồ đang cảnh cáo hai người Đằng Thanh Sơn. Ngàn con Thiết Tí Hầu khác cả đám đều rất yên lặng nhìn chằm chằm vào đám người Đằng Thanh Sơn.
– Ha ha…
Đằng Thanh Sơn cười, rồi từ lưng con Lục Túc Đao Trì nhảy xuống, đồng thời đi về phía Hầu Vương.
Đi qua bầy khỉ, từng luồng tanh tưởi truyền đến. Những con Thiết Tí Hầu nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn, không được lệnh của Hầu Vương, chúng cũng không dám tự tiện công kích.
– Khẹt!
Hầu Vương kêu mạnh một tiếng, bộ lông toàn thân đều dựng đứng lên.
– Năm đó ta sợ ngươi, bây giờ thì…
Thân thể Đằng Thanh Sơn mờ đi, một luồng ảo ảnh mơ hồ vẫn còn ở tại chỗ, nhưng một ảo ảnh mơ hồ khác đã xuất hiện cạnh Hầu Vương, rất nhẹ nhàng vươn tay chụp lấy bộ lông trên người Hầu Vương, rồi ném con Hầu Vương ra ngoài.
Hầu Vương bị ném lập tức lật mình giữa không trung, đôi đồng tử kim sắc kinh dị nhìn Đằng Thanh Sơn.
Vừa rơi xuống đất, Hầu Vương đạp mạnh xuống đất một cái.
Vèo!
Hầu Vương hóa thành một đạo ngân quang lao về phía Đằng Thanh Sơn.
– Quá chậm
Đằng Thanh Sơn đứng tại chỗ, khi Hầu Vương tới gần, hắn lợi dụng tốc độ kinh người né khỏi trảo sắc bén của Hầu Vương. Đồng thời dễ dàng tùy tiện nắm lấy lớp lông cổ Hầu Vương, lại một lần ném mạnh Hầu Vương bay ra xa. Một tiếng 'Bùng', nó nện vào vào vách núi bên cạnh, đập thủng một lỗ.
– Khẹt khẹt…
Nhất thời cả bầy khỉ nhất là những con Thiết Tí Hầu cao lớn đều phẫn nộ gào lên.
Trong lúc nhất thời, hơn một ngàn con Thiết Tí Hầu, kể cả những con Thiết Tí Hầu cao lớn đều như phát điên, liều chết lao về phía Đằng Thanh Sơn.
– Khẹt!!!
Tiếng kêu chói tai phẫn nộ vang lên. Hơn một ngàn con Thiết Tí Hầu phẫn nộ đột nhiên khựng lại, đồng thời quay đầu nhìn về phía vách núi. Chỉ thấy lỗ thủng trên vách núi xuất hiện một cái bóng. Chính là con Kim Đồng Hầu Vương. Kim Đồng Hầu Vương đứng xa xa nhìn Đằng Thanh Sơn, trong miệng phát ra một tiếng kêu.
– Đằng đại ca, nó chịu thua huynh rồi đó, hy vọng huynh tha cho bầy khỉ.
Lý Quân cũng nhảy xuống, đứng cạnh Đằng Thanh Sơn.
– Muội hỏi nó một chút, nó có chịu theo đi không.
Đằng Thanh Sơn nói.
Lý Quân quay đầu, phát ra những tiếng kêu giống như Kim Đồng Hầu Vương:
– Khẹt khẹt khẹt… khẹt…
Nghe nhân loại phát ra tiếng kêu, rất nhiều Thiết Tí Hầu sợ tới mức nhảy dựng lên, con Kim Đồng Hầu Vương cũng cả kinh, sau đó thì hoa chân múa tay vui sướng, rồi phát ra những tiếng kêu liên tục.
Lý Quân và Kim Đồng Hầu Vương trao đổi một lát.
Một lát sau.
– Thế nào?
Đằng Thanh Sơn nhìn Lý Quân. Lý Quân lắc lắc đầu:
– Hầu Vương không muốn, nó không muốn ly khai bầy khỉ
– Không muốn sao?
Thân thể Đằng Thanh Sơn hơi động, rồi xuất hiện trên lưng Lục Túc Đao Trì, gỡ cái thùng mua trên đường xuống. Cái thùng đen bóng, dài một trượng rộng và cao đều nửa trượng.
Đằng Thanh Sơn khiêng cái thùng từng bước từng bước đi tới cạnh Lý Quân.
– Đi thôi, chúng ta đi vào.
Đằng Thanh Sơn nói.
– Ừ.
Lý Quân cũng đi theo Đằng Thanh Sơn. Hai người cùng nhau đi vào bên hông vách núi.
Vốn Kim Đồng Hầu Vương đang nghi hoặc tại sao hai nhân loại dễ dàng buông tha cho nó như thế. Lúc này thấy hai người Đằng Thanh Sơn cùng tiến vào cửa hang, nhất thời kinh hãi:
– Nha nha nha!
Đó là vận mệnh của cả bầy khỉ chúng nó. Kim Đồng Hầu Vương chui nhanh vào trong cửa hang, ngoài cửa hang trên hơn một ngàn con Thiết Tí nhìn chằm chằm vào hang động, con nào con nấy đều không biết phải làm gì cho đúng.
Lục Túc Đao Trì lại giở cái bộ dạng uể oải, nằm dài giữa ổ bầy khỉ. Lục Túc Đao Trì căn bản không quan tâm tới chung quanh hơn một ngàn con Thiết Tí Hầu.
Đã tới một lần, lần này tự nhiên là rất quen thuộc.
– Hơi rượu nồng thật.
Lý Quân đi trong thông đạo hang núi, ngửi thấy hơi rượu nồng nặc, mặt hồng rực lên.
– Tới rồi.
Đằng Thanh Sơn và Lý Quân tới chỗ trọng yếu nhất giữa hang núi. Chỉ thấy trong một hang núi, trên mặt đất có một cái hố bằng đá hình vuông. Trong hố đá này này đầy những chất lỏng màu đỏ. Từng luồng hơi rượu nồng nặc bốc ra.
– Thanh Sơn, bầy khỉ tổng cộng có chừng đó rượu thôi. Có phải là chúng ta quá độc ác không?
Lý Quân nhìn hố đá, lại nhìn cái thùng nước to đùng trên lưng Đằng Thanh Sơn. Đó là một thùng vĩ đại dài một trượng, rộng cao đều nửa trượng.
– Khẹt!
Một tiếng kêu kinh hoảng vang lên. Kim Đồng Hầu Vương đã lao vào giữa hang núi. Nó cúi đầu nhìn hố đá, lại nhìn Đằng Thanh Sơn, vội lấy một cái vò rượu bằng đá để giữa hang núi, đưa cho Đằng Thanh Sơn vẻ lấy lòng:
– Khẹt, khẹt khẹt khẹt!
Đằng Thanh Sơn mỉm cười, gỡ cái thùng khổng lồ trên lưng xuống.
Thấy Đằng Thanh Sơn cầm cái thùng vĩ đại, mắt Kim Đồng Hầu Vương chợt tím đi:
– Khẹt khẹt…
Đồng thời nó nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn vẻ tội nghiệp, đưa vò rượu bằng đá về phía hắn.