Sau khi về đến Tiêu gia thì một nhà bốn người, bao gồm cả Tiêu Tú Trân cũng tập trung lại thư phòng của Tiêu Uẩn để xem bài báo.
Lúc này Lạc Vô Song có nhìn qua hình ảnh chụp được, nếu như đúng là đã nhìn thấy ở khu rừng phía sau biệt thự Quân gia thì tám mươi phần trăm là họ đã nhìn thấy Celine, tuy nhiên thì cô không sợ Celine bị săn mất, cô chỉ sợ những kẻ đi săn sẽ khó mà toàn mạng quay về. Hơn nữa việc quan trọng bây giờ không phải là tìm chú ngựa của cô, điều quan trọng bây giờ là phải xem ai là người đăng báo.
Cô thật sự rất muốn hỏi đầu óc người đó có thật sự bình thường không? Giữa thanh thiên bạch nhật chụp cũng không chụp rõ ràng, xong lại đồn thổi là ngựa một sừng nữa chứ, nếu như Celine đọc được báo chắc nó sẽ giận quá.
Ban đầu Trần Thịnh còn sợ rằng thiếu phu nhân sẽ lo lắng rồi sốt sắng đi tìm Celine, nhưng nhìn cô bình tĩnh hơn anh ta nghĩ. Bất chợt Trần Thịnh lại thấy buồn cười, anh ta lại nghĩ điên khùng cái gì nữa vậy chứ… Thiếu phu nhân nhà này có phải người thường đâu, cô là thiên tài mà, với bộ óc của thiên tài thì tốt nhất anh ta không nên suy đoán, vì trước sau gì chả đoán sai.
Riêng Tiêu Uẩn thì lại nhìn cô, rồi nhỏ giọng nói:
– Em tính làm gì? Em có muốn đón Celine về đây không?
– Không cần, Celine không dễ bị bắt đâu. Tốc độ của nó còn nhanh hơn Diros của sư phụ cơ mà.
Tiêu Tú Trân há hốc đến môi cũng sắp chạm xuống đất luôn rồi, con Diros trong miệng của Lạc Vô Song chính là chú ngựa ở nông trường hôm trước đó hả? Trong cuộc thi đua ngựa thì Tiêu Tú Trân đã nhìn thấy tốc độ của con vật đó rồi, thật sự là nó nhanh khủng khiếp… Nhưng bây giờ chị dâu lại nói còn có một con quái vật… À nhầm, một con ngựa khác còn nhanh hơn Diros á? Có nhầm không vậy… Hơn nữa chủ nhân của Celine còn là Lạc Vô Song đó, nếu vậy thì thực lực của chị dâu còn khủng khiếp cỡ nào chứ?
– Chị dâu… Chị khai thật đi, chị là người ngoài hành tinh đúng không?
– Tiêu Tú Trân, có bệnh thì đi khám đi.
Nói xong thì Lạc Vô Song cũng quay về phòng, riêng Tiêu Tú Trân thì vẫn không chấp nhận được sự thật này, nói sao thì chuyện Celine xinh đẹp là sự thật, nhưng chuyện một chú ngựa xinh đẹp với tốc độ bàn thờ thì… Thật sự rất khó nói trước.
Tuy nhiên Tiêu Uẩn lại nghĩ rằng Lạc Vô Song nói rất đúng, vì nếu căn cứ theo tấm hình được đăng lên mạng thì chắc chắn là con ngựa đó đã chạy rất nhanh nên nó mới mờ mờ ảo ảo như vậy. Ngựa của Lạc Vô Song gọi tên là Celine sao? Nghe hay thật đó, anh cũng rất thích… Hừm, nếu như cô thích cưỡi ngựa như vậy, thì anh nên cân nhắc thu mua lại một nông trường không ta?
– Trần Thịnh, cậu nói xem bây giờ muốn mua một nông trường cần bao nhiêu tiền?
– Giám đốc, anh mua nông trường làm gì chứ?
Không chỉ Trần Thịnh mà đến Tiêu Tú Trân cũng phải ngó lại nhìn anh trai mình một cái, nhưng Tiêu Uẩn thì cười vui vẻ, xong còn “nhẹ nhàng” nói:
– Đương nhiên là để vợ cưỡi ngựa rồi.
– Giám đốc, anh điên rồi đúng không? Mua nông trường chỉ để thiếu phu nhân cưỡi ngựa? Anh có biết để duy trì một nông trường mất bao nhiêu tiền không hả?
– Hừm, vậy nông trường không được sao?
Trần Thịnh liền lắc đầu, nhìn sang Tiêu Tú Trân thì cô ấy cũng lắc đầu. Đến lúc này Tiêu Uẩn lại nảy lên một sáng kiến khác, anh lại nhìn về phía Trần Thịnh, nói:
– Một khu rừng thì sao? Cũng không cần quá lớn, chỉ cần đủ cho Vô Song chơi là được rồi.
Ánh mắt của Trần Thịnh bây giờ chính là kiểu muốn hỏi “Tôi là ai? Đây là đâu? Cái con người này đang nói cái qué gì vậy? Cú tui, cú tui, cú tui với trời ơi!”.
Còn Tiêu Tú Trân thì tặng lại anh trai một câu trước khi rời đi.
– Tiêu Uẩn, có bệnh thì nên đi khám đi.
Mặc dù Tiêu Uẩn không biết tại sao hai người họ lại phản ứng như thế, anh thấy tặng cô một khu rừng là ý kiến rất hay mà? Ít nhất thì Celine sẽ có được một nơi sinh sống lý tưởng nè, hơn nữa khu rừng cũng sẽ cho ta một cảm giác trong lành, khi nào buồn chán thì còn có thể cùng nhau đi cắm trại nữa, như thế chẳng phải rất tuyệt sao?
– Giám đốc, tôi nghĩ anh nên suy nghĩ lại đi ạ.
– Vẫn không được sao?
Trần Thịnh liền lắc đầu, bây giờ Tiêu Uẩn mới tập trung suy nghĩ tiếp, nếu như khu rừng cũng không được thì nên đưa Celine đi đâu nhỉ? Vừa có thể cho Celine tự do, vừa có thể để Lạc Vô Song chơi thoải mái.
Đột nhiên lúc này Tiêu Uẩn lại tiếp tục nhìn sang Trần Thịnh, nói:. Ngôn Tình Hài
– Một ngọn núi! Tặng Vô Song một ngọn núi là hợp lý nhất, đúng vậy, nên cho cô ấy một ngọn núi mang tên “Vô Song”…
– Giám đốc!
Vốn dĩ Tiêu Uẩn còn đang định nói gì đó, nhưng Trần Thịnh lại đột nhiên hét lên một tiếng khiến cho anh khựng lại, anh cũng nhìn cậu ta rồi chớp mắt một cái, lúc này Trần Thịnh thở dài một tiếng, nói:
– Tôi nghĩ nên mua nông trường thôi ạ, dù sao ở rừng hay núi thì vẫn có thú dữ. Nếu Thiếu phu nhân đi lạc cũng rất nguy hiểm.
– Được, cứ như vậy đi, cậu tìm nông trường nào to to một chút, sau đó đưa đến cho tôi xem.
Trần Thịnh gật đầu, sau khi nhận xong việc thì cậu ta cũng xin phép về nhà.
Còn Tiêu Uẩn thì khỏi phải nói, nhanh chóng chạy về chuồng… À nhầm, chạy về phòng với vợ nữa chứ, anh nhớ vợ sắp chết rồi đây!
#Yu~