Và quả nhiên Lạc Vô Song là người lấy được lá cờ đầu tiên, cũng là người được phát cung tên đầu tiên, nhưng tốc độ sau đó của Celine vẫn không có ý định giảm lại, cô và Celine cứ phi nước đại đi lên thêm một chút là nhận lấy mũi tên, và bây giờ cô đã có thể nhìn thấy được các tấm bia đang di chuyển rồi.
Nhưng Lạc Vô Song không vội, thay vì cứ nhắm mắt bắn vừa thì sẽ uổng phí lắm, thay vào đó chúng ta nên quan sát thì tốt hơn. Có vẻ Celine đã hiểu được ý của chủ nhân nên tốc độ cũng bắt đầu chậm lại, khi này thì cô vẫn duy trì được khoảng cách với Lão tướng, nhưng ông ấy ở dưới cứ nói vọng lên:
– Lạc Vô Song, đừng nói với ta là con quên cách giương cung rồi nhé!
– Không quên, nhưng con chỉ nghĩ là nên đánh nhanh thắng nhanh hay chơi từ từ thôi.
Có vẻ chỉ duy nhất Lạc Vô Song mới nghĩ được từ “chơi” trong hoàn cảnh này mà thôi. Sau khi quan sát một lúc thì cô lại bị bỏ lại phía sau cùng, nhưng cô không vội chút nào, thay vào đó cô còn nhẹ nhàng vuốt ve Celine nữa, nhỏ giọng nói:
– Giữ sức chút nhé Celine, cú cuối cùng vẫn nhờ cưng đó.
Tiếp theo sau đó thì Quân Chí Thành và Quân Chí Hàn đã bắn xong hết số mũi tên của mình, nhưng đến Quân Mộ Phàm thì nó lạ lắm, ông ấy nhắm đến bia nào là Lạc Vô Song lại bắn trước một bước. Một lần, hai lần, ba lần thì còn chấp nhận được, nhưng đây là hẳn chín lần thì chắc chắn là cố ý rồi, ngay lúc đó ông ấy còn trừng mắt nhìn cô, nói:
– Lạc Vô Song, con nhóc thối tha, chút nữa ta sẽ đánh chết con!
– Sư phụ, con nói rồi mà, người không thắng được con đâu.
Cuối cùng thì Lạc Vô Song cũng đã bắn xong số mũi tên của mình và Quân Mộ Phàm cũng thế, hiện tại cả bốn người đều đang chạy nước rút để về đích. Hiển nhiên thì Lạc Vô Song không quá gấp gáp rồi, so về thể lực thì những con ngựa khác không thể so sánh với Celine của cô đâu, nhưng nếu không nắm đúng vào thời cơ thì cũng không tài nào thắng được.
Ở trước mặt của cô là một Lão tướng, một Thiếu Tướng cùng một Thiếu Úy, trên khán đài còn có vô số quân nhân đang chú ý nữa, cô đâu thể bàng quan được.
Đến khi cách vạch chỉ còn một đoạn không xa thì Lạc Vô Song đã nhẹ nhàng nói:
– Sư phụ, con đi trước nha!
Ban đầu thì Quân Mộ Phàm còn chưa hiểu ý cô là gì, nhưng đột nhiên ông ấy lại giật mình, vừa định hét lên cái gì đó thì ở ngay phía trên đã có một bóng dáng bay qua… Celine đã nhảy lên rất cao, hay nói đúng hơn là con ngựa đó giống như đã mọc cánh và bay trên đầu họ vậy.
Cuối cùng thì Lạc Vô Song đã đến đích đầu tiên với dáng vẻ hiên ngang, Quân Mộ Phàm thì khỏi phải nói, ông ấy chỉ lườm liếc cô đến tóe lửa… Riêng Quân Chí Hàn và Quân Chí Thành thì vẫn chưa hết bàng hoàng, cái vừa rồi là gì vậy? Ngựa bay à? Hay Lạc Vô Song biết bay vậy?
Đừng nói là hai người họ, ngay cả những quân nhân khác và Tiêu Sương Ái cũng há hốc, nhưng rồi chỉ biết thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng kết thúc rồi… Tuy là có chút bất ngờ, nhưng Tiêu Sương Ái phải công nhận Lạc Vô Song rất tài năng, niềm kiêu hãnh của Quân Mộ Phàm đúng là tượng đài khó ai vượt qua rồi đây.
– Lạc Vô Song, con nhóc thối lại chơi chiêu này. Con tưởng chỉ có mỗi Celine biết bay thôi sao?
– Đương nhiên là Diros cũng biết bay, nhưng phải xem là ai cưỡi nữa. Sư phụ à, người thua rồi.
Quân Mộ Phàm chỉ thở dài, lúc trước dạy nó làm chi để rồi bây giờ nó suốt ngày chọc tức mình, không chọc tức thì chọc quê… Kiếp trước ông ấy giật sổ hộ khẩu lấy sổ hồng của đứa nhỏ này hay gì mà kiếp này phải trả nghiệp vậy chứ.
Rồi thì sau đó mọi người cũng xuống ngựa, riêng cô thì nhẹ nhàng ôm lấy Celine, rồi lại nói:
– Celine vẫn lợi hại như vậy, chị đây rất tự hào về cưng.
Đến lúc này thì Quân Chí Thành mới hỏi về chỗ ở của Celine, đương nhiên sau đó Lạc Vô Song cũng nói rằng Celine sống ở khu rừng ở phía sau biệt thự nhà họ Quân, cô không muốn ngựa của mình cũng bị kìm hãm sự tự do nên đã luôn thả nó đi tự do quanh khu rừng, cũng nhờ vậy mà tốc độ của Celine vô cùng nhanh, còn sức dẻo dai thì khỏi phải bàn. Và mỗi khi cần thì cô chỉ cần cầm một cái kèn tiêu thôi là Celine lập tức chạy đến, vì cô biết đứa nhỏ này chưa bao giờ đi xa.
– Vô Song… Thật sự cháu rất giỏi đó.
– Cháu cảm ơn dượng ạ.
Cuối cùng thì sau đó những quân nhân kia mới biết người con gái nhỏ nhắn kia chính là tiểu đồ đệ duy nhất của Lão tướng, ai nấy đều há hốc đến đứng hình, ban đầu họ còn tưởng cô chỉ là một cô gái bình thường đến đây chơi thôi, nhưng không ngờ cô lại là niềm kiêu hãnh của Lão tướng sao?
Nếu như ban đầu Lão tướng giới thiệu như vậy thì chắc họ sẽ không tin đâu… Nhưng đã tận mắt chứng kiến rồi thì sao mà không tin chứ, cô gái này rốt cuộc có phải người không thế?
Cứ như vậy mà buổi ghé thăm Quân gia cũng đã kết thúc khi buổi chiều Tiêu Uẩn đến đón cô về, đương nhiên là đứa nhỏ Quân Chí Diệp không muốn rồi, thằng bé vừa mới đi học về thì chị Vô Song của nó cũng về luôn, còn chưa kịp nói gì nữa mà. Nhưng có Quân Chí Thành biết Tiêu Uẩn sẽ không muốn ở lại đây đâu, vì nơi này đối với anh như là hang hùm miệng gấu vậy, nếu có quyền thì chắc anh sẽ không để Lạc Vô Song đến đây luôn đó chứ.
– Tiểu Diệp nếu có thời gian thì cứ đến Tiêu gia chơi, chị nghĩ Đậu Đậu cũng nhớ em đó.
– Thật không chị Vô Song? Em thật sự có thể đến nhà chị sao?
Lạc Vô Song liền gật đầu, chỉ như vậy thì thằng bé Quân Chí Diệp mới vui vẻ tiễn cô về.
Trên xe thì Tiêu Uẩn cũng có hỏi về những việc hôm nay cô đã làm, đương nhiên Lạc Vô Song cũng rất vui vẻ kể lại, nhưng sau khi kể đến Celine thì Trần Thịnh có chút khựng lại, dù rằng không muốn xen vào những vẫn phải nói:
– Thiếu phu nhân… Cô nói ngựa của cô tên Celine và có màu trắng ánh vàng sao? Còn được thả ở khu rừng phía sau biệt thự Quân gia?
– Đúng rồi, có gì sao?
– Có đó ạ, đợi chút nữa về đến Tiêu gia tôi sẽ cho cô xem cái này. Là tin báo sáng nay, họ nói phát hiện loại động vật quý hiếm, hình như họ nói là ngựa một sừng, theo như miêu tả thì cũng màu trắng và xuất hiện ở phía sau khu rừng đó…
Dừng một chút Trần Thịnh lại nói:
– Có vẻ như họ đang chuẩn bị đi săn nó đó ạ!
#Yu~