Sắc mặt Triệu Phong thoáng thay đổi trong thời gian rất ngắn, vừa lúc bị ánh mắt của Liễu Nguyệt Nhi nhìn thấy vẻ mặt đạm bạc, giống như không để những thiên tài khác vào mắt vậy.
Cho dù ánh mắt lướt qua thiên tài cửu trọng võ đạo thì vẫn có chút khinh thường
Hừ!
Đôi mi thanh tú của Liễu Nguyệt Nhi khẽ nhăn lại, khẽ hừ một tiếng, trong đôi mắt đẹp chớp động không chút nào che giấu vẻ không vui.
Nhóm thiên tài ở đây đều rất nhỏ tuổi, bất kỳ người nào cũng có thể lực riêng của mình, đều là thiên chi kiêu tử, mười phần tự tin, chưa từng chịu thua ai bao giờ.
Triệu Phong phát hiện ánh mắt căm ghét bất mãn của Liễu Nguyệt Nhi thì mới ý thức được “sự thất thố” của mình vừa rồi.
Lần này tiến vào tông môn, tận sâu trong thâm tâm của mình, hắn chỉ xem một mình Bắc Mặc là đối thủ thực sự, còn những người khác, quả thật hắn đều không để vào mắt.
– Quảng Quân Hầu, đệ tử này của ngươi có thiên phú thế nào, là cấp bậc Linh thể gì?
Trong lời nói của Thương Thiết Hầu mang theo ý dò xét.
Đối tượng mà lão muốn hỏi thăm chính là Triệu Phong.
Lời này vừa nói ra, khóe miệng Nam Cung Phàm không khỏi hiện lên một tia giễu cợt.
Quảng Quân Hầu ngẩn ra, sau đó lắc đầu nói:
– Chỉ là một tên đệ tử có thiên phú rất bình thường.
Đối với tư chất của Triệu Phong, Quảng Quân Hầu cũng không muốn bình luận nhiều.
Chẳng qua, việc này lại càng khiến Thương Thiết Hầu và Liễu Nguyệt Nhi tò mò.
– Hừ, ta không tin là thiên phú của hắn có thể thắng được ta.
Trên khuôn mặt đẹp của Liễu Nguyệt Nhi xuất hiện một tia tự tin siêu nhiên.
Trời tối khuya…
Tại lối vào núi, thiên tài từ khắp nơi nhỏ giọng đàm luận, bàn cãi xôn xao.
Bởi vì khảo hạch tông môn phải chờ tới sáng ngày mai, cho nên tất cả mọi người đều đứng chờ ở sơn môn bên ngoài.
Đêm vẫn còn dài, phải chờ thêm mấy canh giờ nữa.
Thỉnh thoảng, lại có một hai thiếu niên nói chuyện không hợp, lại xảy ra tình huống giương cung bạt kiếm.
– Tiêu Vẫn! Đừng vội càn rỡ, ngươi tưởng rằng tấn chức cửu trọng võ đạo là có thể khinh thường ta sao?
Cách đó không xa đột nhiên truyền tới thanh âm tranh chấp.
Mọi người đều đưa mắt nhìn, liền thấy một vị thiếu niên áo đen tu vi cửu trọng võ đạo đang tranh chấp với vài vị thiếu niên thiên tài khác.
Thiếu niên áo đen kia chính là “Tiêu Vẫn”, là siêu cấp thiên tài cửu trọng võ đạo duy nhất ở đây.
– Một đám ô hợp!
Tiêu Vẫn đối mặt với đám thiếu niên tu vi thất trọng, bát trọng, ánh mắt vẫn bễ nghễ lạnh lùng.
Khí tức cửu trọng võ đạo đột nhiên bùng phát, tạo thành một luồng khí tràng áp bách cường đại.
Ngay lập tức, mấy tên thiếu niên đang giằng co liền cảm thấy khí thuyết ngưng trệ, hô hấp không thoải mái.
– Sợ cái gì, chúng ta cũng lên!
Hai tên thiếu niên trong đám người có tu vi bát trọng võ đạo chia làm hai hướng, đánh về phía Tiêu Vẫn.
Nhất thời, ba tên thiếu niên liền lao vào quần chiến.
Phàm là thiếu niên ở nơi này, mỗi người đều tu luyện võ học cao minh, cho dù tu vi cùng cấp cũng khó gặp được đối thủ.
Hai tên thiếu niên bát trọng kia liên hợp lại, thực lực đủ chống lại cửu trọng võ đạo bình thường, không thể xem thường.
Thế nhưng, “Tiêu Vẫn” kia cũng không phải kẻ ăn chay, hắn tu luyện một môn thân pháp Thánh Phẩm và một môn võ học công kích Thánh Phẩm, chỉ sau vài hiệp đã đánh cho hai tên thiếu niên kia không có lực hoàn thủ.
– Thực lực của Tiêu Vẫn đã tiếp cận với Bắc Mặc trước khi rời đi rồi.
Trong lòng Triệu Phong thầm ước lượng.
Bắc Mặc đã rời đi được hai mươi ngày, khi đó thực lực chỉ bằng được “Nửa bước Thánh Cánh”.
Hiện nay, hắn đã gia nhập tông môn, trở thành đệ tử của trưởng lão, cũng không biết sẽ gặp được cơ duyên gì?
– Tiêu Vẫn này xuất thân từ gia tộc ẩn đời lánh thế lớn nhất của Tương Vân quốc, đó là “Tiêu gia”. Truyền thừa của gia tộc này đã hơn ngàn năm, nội tình thực lực so với một quận thành còn lớn hơn rất nhiều.
Quảng Quân Hầu thấp giọng nói.
Đây là lần đầu tiên Triệu Phong nghe nói trong Tương Vân quốc còn có thể lực cường đại như vậy, thậm chí còn mạnh hơn cả quận Quảng Lăng.
Nhưng chỉ e là đại gia tộc ẩn đời lánh thế như vậy cũng phải bố trí trăm phương ngàn kế mới có thể đem thiên tài trong gia tộc gia nhập tông môn, để tiến vào tông môn Thế Giới mênh mông rộng lớn kia.
Phịch! Phịch!
Rất nhanh, Tiêu Vẫn đã đánh gục hai tên thiếu niên bát trọng.
– Ha ha ha… Lần khảo hạch tông môn này, hạng nhất đã thuộc về ta rồi!
Tiêu Vẫn cười dài một tiếng.
Tranh đoạt hạng nhất?
Hắn vừa nói ra lời này, lập tức khiến một vài thiếu niên đứng đầu ở đây lộ vẻ căm ghét, bao gồm cả những thiên tài như Liễu Nguyệt Nhi và công chúa Vân Hương Mông cũng ghé mắt liếc nhìn.
Khảo hạch nhập môn của Hiểu Nguyệt Tông, tổng cộng có ba quan.
Mỗi một quan đều có cao thủ của tông môn đánh giá cho điểm.
Cuối cùng, tổng kết thành tích của cả ba quan để phân thành một xếp hạng.
Ví dụ như, Hiểu Nguyệt Tông chỉ chiêu thu hai mươi tên đệ tử, như vậy thì cũng chỉ thu nhận những thiên tài có xếp hạng trước hai mươi mà thôi.
Tương ứng, xếp hạng càng cao thì ưu thế tiến vào tông môn lại càng lớn, rất có thể được một cao tầng nào đó trong tông môn xem trọng và trọng dụng
Những chi tiết này, Quảng Quân Hầu đã từng nói qua với ba người Triệu Phong.
Bây giờ, mục tiêu của Tiêu Vẫn chính là nhằm vào hạng nhất, khiến cho rất nhiều người đều không phục.
Dĩ nhiên, cũng không có ai đi khiêu chiến Tiêu Vẫn.
Bởi vì nếu luận tu vi thì Tiêu Vẫn quả thực xếp thứ nhất, thực lực đoán chừng cũng là thứ nhất, không người nào có thể rung chuyển.
Nhưng vấn đề là khảo hạch nhập môn của tông môn là khảo nghiệm thiên phú, thực lực, ngộ tính và những phương diện khác.
Trong đó, thiên phú chiếm tỷ lệ cao nhất, đạt tới sáu thành.
Nói cách khác, thực lực mạnh nhất cũng không có nghĩa là ngươi có thể đoạt được hạng nhất.
– Hừ! Thiên phú mới là vương đạo trong khảo hạch của tông môn.
– Không sai! Thực lực có cao thì đã sao, nếu thiên phú không đủ thì sớm muốn sẽ bị vượt xa thôi.
Một ít thiếu niên thiên tài ở đây đều không phục, thế nhưng cũng không có ai đứng ra khiêu chiến.
Trong khảo hạch nhập môn, rất chú ý tới thành tích tổng hợp, trong đó hơi thiên về phía thiên phú và thể chất.
Đối với sự náo loạn của đám tiểu bối bọn hắn, những cường giả của thế hệ trước đều chỉ cười nhạt, cũng không quá để tâm
– Tiêu Vẫn, Vân Hương Mộng, Liễu Nguyệt Nhi, Khổng Nguyên Hạo…
Ánh mắt của Triệu Phong lập tức lưu ý đến một vài thiếu niên thiên tài.
Trong đó, tu vi của Tiêu Vẫn chính là cao nhất.
Tiếp đó là Vân Hương Mộng, Liễu Nguyệt Nhi, không những xinh đẹp mà thiên phú cũng là siêu nhân nhất đẳng.
Cuối cùng, còn có một tên “Khổng Nguyên Hạo”.
Sở đĩ Triệu Phong chú ý tới người này là bởi vì đối phương chỉ mới mười ba mười bốn tuổi, so với mình còn nhỏ hơn. Vậy mà đối phương đã có tu vi bát trọng võ đạo.
Khổng Nguyên Hạo là một thiếu niên rất trắng trẻo, hơi lùn hơn các thiếu niên khác một chút.
Triệu Phong đã cảm nhận được một chút khí tức tương tự như Bắc Mặc từ trên người của thiếu niên nhỏ tuổi này.
Dường như cảm ứng được ánh mắt của Triệu Phong, Khổng Nguyên Hạo đột nhiên đưa mắt liếc nhìn, hai người bốn mắt giao nhau.
Ánh mắt của Khổng Nguyên Hạo chớp động, mỉm cười với hắn một cái, bộ dạng cực kỳ ngây thơ.
Thời gian dần trôi qua.
Mấy canh giờ sau, từ chân trời phía xa đã lộ ra một tia sáng mông lung.
Thời khắc ánh bình mình xuất hiện, mọi người đã nhìn thấy mặt trời mọc, ánh sáng mờ nhạt, chiếu rọi tới sương mù trong “Thiên Nguyệt sơn” phía đối diện, phản xạ ra một tầng mây bạc lộng lẫy mê ly.
Mặt trời nhô lên, lúc này đã có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng của Thiên Nguyệt sơn.
Bốn phía xung quanh dãy núi có không ít sương mù cổ quái, dùng mắt thường thật khó mà thấy rõ tình huống trong núi.
Nhưng Triệu Phong là một ngoại lệ, mắt trái của hắn co rút lại, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén, phảng phất như có lực xuyên thấu vô cùng, liền nhìn thấy rõ tình huống trong màn sương mù.
Trong lúc mơ hồ, Triệu Phong nhìn thấy đằng sau một màn sương mù ngăn cách, có dòng suối nhỏ, trên núi còn có hồ, thậm chí bình nguyên đất đai, trên đó trông không ít dược liệu và cây cảnh đủ hình đủ dáng
Trên dãy núi xanh tươi tốt này, rất nhiều lầu các đền đài mọc lên san sát, mà ngay tại trung ương càng lộ vẻ xa hoa khí phái.
Thúc dục mắt trái đến cực hạn, Triệu Phong liền nhìn thấy một ngôi đền màu xanh đang trôi lơ lửng giữa không trung, bốn phía vờn quanh một tầng điện quang màu xanh lá, thô chừng ngón tay. Cảnh sắc huyền bí, hùng vĩ, phát ra một luồng khí tức hoang vu cổ lão…
– Đây là cái gì? Không ngờ cả một tòa đại điện lại trôi lơ lửng giữa không trung, xung quanh còn có điện quang uốn lượn.
Tâm thần Triệu Phong lập tức chấn động.
Cảnh vật trong tông môn Thế Giới cũng tràn đầy một loại bổ cục và ý cảnh kỳ lạ, không giống như đất nước bên ngoài.
Đặc biệt là tòa đại điện đang trôi nổi kia, còn có màn điện quang đang nhảy múa uốn lượn bên ngoài lại càng khiến người ta có cảm giác như rơi vào thần thoại.
Chẳng qua, hắn cũng không hỏi thăm những người khác.
Bởi vì tòa đại điện đó cách khá xa, lại đặt mình trong màn sương mù, bị một luồng lực lượng thần bí nào đó cách trở, ở ngoài sơn môn, cho dù là cường giả thoát phàm cảnh cũng không thể nhìn thấu.
Vù…
Một đạo bạch quang lóe lên, đột nhiên hiện lên ở một vách núi khác.
Mắt trái của Triệu Phong liền thấy xuất hiện một sơn đạo quanh co, một khối cửa đá nặng nghìn cân xuất hiện rất nhiều bạch quang, đan xen với màn sương mù, chậm rãi nâng lên.
– Sơn môn mở ra rồi!
Không biết là người nào trong đám thiếu niên hô lên, xung quanh lập tức trở nên sôi nổi. Vù vù vù…
Một vài thân ảnh liền nhảy vào sơn đạo quanh co hình chữ “U” này.
– Khảo hạch nhập môn sắp bắt đầu rồi.
Quảng Quân Hầu nhắc nhở ba tên đệ tử, sau đó dẫn đầu phía trước.
Khi đi đến sơn đạo quanh co trải đầy đá xanh, mọi người đã đi tới trước mặt khối cửa đá nặng nghìn cân kia.
Cửa đá này chính là đại môn của Hiểu Nguyệt Tông
Tại lối vào sơn môn có bốn thanh niên trấn thủ, trên người phát ra một luồng khí tức cường đại khiến người khác giật mình sợ hãi, thậm chí đủ khiến cường giả cửu trọng võ đạo bất an.
Mắt trái của Triệu Phong mở ra, liền phát hiện thực lực của bốn thanh niên này không hề thấp hơn cường giả như Quảng Quân Hầu.
Quảng Quân Hầu có tu vi thoát phàm cảnh nhị trọng thiên, mà bốn thanh niên thủ vệ kia cũng mạnh tương đương như vậy.
Nếu đặt ở đất nước bên ngoài, bọn họ cũng là những nhân vật cự đầu có võ lực thông thiên, tuy nhiên, ở trong tông môn thì bọn họ chẳng qua cũng chỉ là thủ vệ mà thôi.
Những cường giả thế hệ trước như Quảng Quân Hầu rối rít lấy ra một khối lệnh bài đặc thù từ trên người, lần lượt thông hành.
– Bái kiến Khâu chấp sự!
Tại cửa vào sơn môn, lại xuất hiện một đội thành viên của tông môn, thậm chí còn có mười mấy người phát ra một luồng khí tức áp bách khiến người khác không thể hít thở bình thường
Những thành viên trong tông môn này, toàn thân đều mặc một bộ thanh sam có hoa văn, đều là cường giả thoát phàm cảnh, cũng chính là cường giả Thánh cảnh cao cao tại thượng của ngoại giới.
Người cầm đầu là một trung niên mập mạp, tất cả mọi người thấy ông ta đều cung kính hành lễ một câu “Khâu chấp sự”.
– Bái kiến Khâu chấp sự!
Đám người Quảng Quân Hầu vội vàng tiến lên, hết mực hành lễ cung kính.
Các thiếu niên thiên tài bên dưới cũng không dám xem thường, liền hành lễ theo.
Triệu Phong cảm giác khí tức trên người “Khâu chấp sự” này thâm sâu không thấy đáy, không hề tiết lộ ra ngoài.
Mắt trái của hắn khẽ mở ra, liền cảm thấy một luồng lực lượng mênh mông trong cơ thể đối phương, khiến cho khí huyết của hắn run lên, mắt trái không ngừng nhảy lên, tâm thần bất an.
– Thực lực của “Khâu chấp sự” này, e rằng so với sư tôn còn mạnh mẽ hơn nhiều lần, trong chớp mắt đã có thể giết sạch cường giả Thánh cảnh bình thường.
Trong lòng Triệu Phong run rẩy, trong khoảnh khắc mắt trái mở ra, hắn liền cho ra kết luận, cũng không dám nhìn nhiều, sợ rằng đối phương sẽ phát hiện.
– Mọi người, đi theo ta.
Ánh mắt của Khâu chấp sự nhàn nhạt nhìn thoáng qua mọi người ở đây, kiểu dáng lạnh lùng như đang quét mắt nhìn một đám kiến hôi.
Chỉ chốc lát sau, cả nhóm người đã đi tới trước mặt một bệ đá cao lớn.
Trên thạch đài có một tinh thể hình trụ cao gần mười thước, đường kính chừng nửa thước, dưới ánh mặt trời lóe lên tinh quang vô cùng rực rỡ.
– Cửa thứ nhất “Thiên Linh trụ”, mọi người hãy nhận lấy mã số bài.
Khâu chấp sự phân phó cho người bên dưới, để cho mỗi trưởng bối mang theo thiếu niên tiến lên ghi danh và ghi chép tin tức cơ bản của riêng mình, sau đó nhận mã số bài tương ứng.
– Triệu Phong, số 49.
– Dương Thanh Sơn, số 50.
Lúc nhận lấy mã số bài, Triệu Phong phát hiện xung quanh thạch đài có không ít thành viên của tông môn tới xem náo nhiệt.
Trong đó có một thanh niên anh tuấn mặc thanh sam là vẻ mặt rất hứng khởi, cười dài nhìn Quảng Quân Hầu, nói:
– Từ Nhiên sư thúc, chúng ta lại gặp mặt rồi.
Hai người Dương Thanh Sơn vừa nhìn, lập tức lộ ra ánh mắt căm thù và đề phòng.
Thanh niên anh tuấn này chính là vị khách không mời mà đến, lần trước đã xông vào Quảng Lăng phủ, cướp đi Bắc Mặc, tên là Tuyền Thần.