Chương 34: Cô mắng ai là con khốn!
Tô Noãn Tâm cười như không cười nhìn về phía bà Cố và Cổ Thiên Linh hừ lạnh một tiếng nhưng không nói gì.
Quản lý của cửa hàng cười khổ, đành đi về phía bà Cố và Cổ Thiên Linh lạnh lùng nói: “Hai vị thật xin lỗi, chúng tôi vừa nhận. được thông báo của tổng công ty rằng bắt đầu từ hôm nay cửa hàng SX trên toàn quốc sẽ không bản bất kỳ sản phẩm nào cho nhà họ Cố suốt đời. Còn bây giờ thì mời hai vị rời khỏi chỗ này và tư cách là thành viên VIP của hai vị chúng tôi sẽ lập tức hủy bỏ”
Sắc mặt bà Cố lúc này trắng bệch nói: “Các người dựa vào cái gì mà dám làm như vậy!” Sắc mặt Cổ Thiên Linh cũng rất khó coi: “Tại sao các người lại làm như vậy hả?”
“Thật xin lỗi, đây là bí mật của công ty nên không tiện thông báo mời hai vị”. Bà Cố thiếu chút nữa ngất xỉu vì tức giận. Cậu cả nhà họ Lệ lại… lại coi trọng con khốn này đến như vậy. Không ngờ là trụ sở chính của SX cũng phải nâng con khốn này lên!
Cổ Thiên Linh lạnh lùng giẫm giày cao gót đi tới trước mặt Tô Noãn Tâm nói: “Cô Tô, cô nghĩ làm như vậy là có bản lĩnh lắm sao? Không phải là cô muốn mua cái cửa hàng này sao? Cô đã làm được rồi đó! Cô làm ra những chuyện như thế này là muốn lên mặt với ai hả?”
Tô Noãn Tâm vẻ mặt vui vẻ nói: “Đương nhiên là để lên mặt với cô Cổ rồi! Nhìn vào biểu hiện của cô bây giờ, xem ra là tôi đã lên mặt với cô được rồi, thật đúng là vinh hạnh của tôi!”
“Con khổn!”
“Cô mắng ai là con khốn!”
“Thiên Linh, đi thôi!” Bà Cố đi tới kéo Cổ Thiên Linh với sắc mặt khó coi,
Cổ Thiên Linh tức giận hất tay bà Cổ nói: “Mẹ, hôm nay con không hỏi cô ta cho rõ ràng thì con sẽ không đi!” Bà Cổ biết toàn bộ chuyện này và cũng có thể đoán ra được rằng Tô Noãn Tâm đang được cậu chú nhà họ Lệ yêu thương và chiều chuộng. Vì bây giờ anh còn chơi chữa chán nên anh mới sẵn lòng giúp đỡ cô.
Nếu có người bảo vệ thì cô ta chắc chắn sẽ không coi hai mẹ con bà ta ra gì nên bà ta cũng chỉ có thể nhẫn nhịn nuốt cơn tức này.
Bà ta không khỏi nghiêm nghị nói: “Thiên Linh! Ngoan, khi về mẹ sẽ giải thích cho con nghe còn bây giờ thì chúng ta đi trước đã!”
Cổ Thiên Linh bị bà Cố kéo đi một cách miễn cưỡng, cuối cùng liếc nhìn Tô Noãn Tâm với ánh mắt đầy ác ý. Tô Noãn Tâm không hề nhìn cô một cái mà đưa Tô Ngọc Mỹ đến cửa hàng chọn quần áo với tâm trạng cực kỳ tốt. Nếu Lệ Minh Viễn đã hào phóng như vậy thì cô sẽ không làm nó trở nên vô ích. Hầu hết quần áo ở cửa hàng này đều ở độ tuổi của mẹ cô nên cô sẽ nhân cơ hội này chọn thêm quần áo đẹp cho mẹ cô. Tô Ngọc Mỹ đẩy ra và nói: “Noãn Tâm à, như vậy không hay cho lắm.”
Tô Noãn Tâm còn chưa kịp nói gì thì quản lý của cửa hàng đã đứng bên cạnh mỉm cười nói: “Bà Tô cử việc chọn vị tổng công ty cổ phần phó là về sau bà Tô chính là khách quý có thể mua bất kỳ quần áo nào mà không cần trả tiền”