Chú Là Của Em- Tô Noãn Tâm

Chương 33


Chương 33: Xin nghỉ việc, nếu không thì không cần nói chuyện!

“Cô có chắc chắn sau này sẽ có thái độ tốt hơn với tôi và sẽ không đối đầu với tôi nữa không?”

Chắc chắn sẽ như vậy!”.

“Nghỉ việc đi, nếu không thì không cần nói chuyện nữa!”

“… Chết tiệt! Đợi đã!”

“Sao?

“Chuyện này cũng phải để cho tôi làm xong tháng này đã vì còn nửa tháng lương tôi vẫn chưa được trả. Hơn nữa, nếu muốn nghỉ việc thì cũng phải nói trước với chờ tuyển được người mới rồi tôi mới được nghỉ. Nếu mà cứ nghỉ đột ngột như vậy thì rất dễ đắc tội với ông chú”.

Cuối cùng thì cô gái này cũng bị anh thuyết phục. Lệ Minh Viễn cảm thấy buồn cười không nói nên lời, gõ ngón tay lên bàn hai cái rồi nói: “Được, vậy thì làm đến cuối tháng”.

“Vậy chú giúp tôi mua cửa hàng này sao? Tôi không hề muốn cửa hàng này, mua xong rồi thì nó vẫn thuộc về chú, tôi chỉ làm việc ở đó thôi!”

“Không cần mua, chỉ cần giúp cô xả giận là được đúng không?”. Tô Noãn Tâm gật đầu mạnh mẽ: “Ừ”.

“Hiểu rồi.” Nói xong, Lệ Minh Viễn cúp điện thoại. Sau khi gọi điện thoại nói chuyện vài câu thì anh lập tức tiếp tục cuộc họp.

Còn về phần Tô Noãn Tâm thì sau khi cúp điện thoại, có rửa tay rồi bước ra khỏi phòng vệ sinh, sau đó đi đến vị trí của vị khách quý bên kia.

Khi thấy mẹ cô ngồi đó với vẻ mặt đầy thấp thỏm và bất an trông có vài phần đáng thương, trong lòng cô không hiểu sao lại có chút thương xót.

Trong phút chốc cô cảm thấy lúc nãy bị Lệ Minh Viên làm cho mềm nhũn đến mức không có xương sống cũng không phải là vấn đề to lớn gì. Điều quan trọng nhất là để cho mẹ cô không cần phải lo lắng về những chuyện trong tương lai.

Còn ở phía bên kia hai mẹ con bà Cố và Cổ Thiên Linh rất thích thú và lựa chọn rất nhiều quần áo dưới sự giới thiệu của nhân viên bán hàng.

Nhìn thấy cô đi từ phòng vệ sinh ra, Cổ Thiên Linh chế nhạo nói: “Ôi, nhìn cô đáng thương quả. Cô chưa từng được vào phòng vệ sinh sang trọng như vậy trong cửa hàng nên ở trong đó không muốn ra sao?”

Tô Noãn Tâm trợn tròn mắt không nói gì, cô chỉ là đang đợi Lệ Minh Viễn ra tay thôi.

Có lặng lẽ đi qua ngồi bên cạnh Tô Ngọc Mỹ, nắm tay bà trấn an và nhỏ giọng nói ở bên tai bà: “Mẹ, con rể tương lai của mẹ nghe con nói mẹ bị người ta sỉ nhục thì nói muốn giúp mẹ xả cơn giận đấy!”

Tô Ngọc Mỹ nghe vậy thì có một chút sửng sốt. Khóe miệng lập tức nhếch lên thành nụ cười nói: “Thật sao? Con rể thật sự nói như vậy sao?”

“Thật chứ! Anh ta thích mẹ vợ tương lai của mình như vậy nên khi con nói mẹ bị bà Cố và những người khác bắt nạt thì anh ta lập tức nổi giận, nói con cứ việc ở đó chờ và đừng làm cái gì cả, cứ để anh ta xả giận giúp chúng ta!”

“Viễn đúng là một đứa trẻ ngoan nhưng chuyện này sẽ không gây rắc rối cho con rể chứ!”.

“Làm sao có thể chứ, anh ta dù gì cũng là tổng giám đốc của tập đoàn Quốc Doanh cho nên chuyện này chỉ nhỏ như cọng lông gà mà thôi. Mẹ đừng suy nghĩ nhiều nữa, cứ an tâm ngồi chờ là được.”

Tô Ngọc Mỹ thoáng chốc đã khôi phục lại vẻ tức giận, cả người cảm thấy tràn trề năng lượng.

Tô Noãn Tâm cảm thấy rất bất lực, quả nhiên trong lòng mẹ cô đã xem Lệ Minh Viễn như một tia sáng trong cuộc sống ảm đạm của cô.

Mà thôi.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.