[Chủ Công] Lỡ Chạm Huynh Đệ Tốt Của Bạn Trai Thì Phải Làm Sao?

Chương 89


Phòng kiểm tra đã biến thành địa ngục máu. Những học viên mất ý thức liên tục tấn công, cắn xé lẫn nhau, miệng đầy máu tươi.

Sở Thập Hàm hạ gục một học viên đang lao về phía mình, rút dao năng lượng từ thắt lưng, phóng về phía sau — xoẹt! Một kẻ định đánh lén bị đóng chặt vào tường.

Những học viên khác quay đầu, ánh mắt đờ đẫn đổ dồn về phía Sở Thập Hàm.

Sở Thập Hàm nhíu mày. Không hiểu sao, cậu có cảm giác mục tiêu của bọn họ… chính là mình.

Như thú hoang điên cuồng, lũ học viên nhe răng, lao thẳng tới.

“Ầm—!”

Lực áp chế Alpha cấp S bùng nổ như thủy triều, đẩy bay cả một lớp người đang lao tới. Sở Thập Hàm vừa định tiếp tục hành động, bỗng một khẩu súng lạnh lẽo áp vào thái dương.

Cậu khẽ dừng, nghiêng mắt nhìn: “Trung tướng Đàm.”

“Xin lỗi, Thiếu tá Sở. Cậu biết ai là mối nguy hiểm nhất ở đây.” Giọng Trung tướng Đàm lạnh như băng, “Tôi phải khống chế cậu trước.”

Một Alpha cấp S mất kiểm soát — sức phá hủy của lực áp chế sẽ khôn lường.

“Hiểu.” Sở Thập Hàm buông súng xuống, ánh mắt lạnh nhạt quét quanh, “Còn họ? Ông định xử lý thế nào?”

Trung tướng Đàm từ từ ngẩng đầu. Ngay khoảnh khắc đó —

“Ầm!”

Một luồng lực áp chế kinh hoàng bùng lên từ người ông, thổi bay toàn bộ học viên xung quanh.

Sở Thập Hàm khẽ nhíu mày. Theo cậu biết, lực áp chế của Trung tướng Đàm chỉ ở mức A. Nhưng vừa rồi… ít nhất cũng phải S.

“Tò mò?” Trung tướng Đàm chậm rãi mở lời, “Đến lúc này, không cần giấu nữa. Đế quốc muốn nghiên cứu sức mạnh biến dị để thôn tính chúng ta, Liên bang không thể ngồi chờ chết. Hướng đi của chúng tôi là—”

“Lực áp chế.” Sở Thập Hàm cắt ngang, giọng sắc lạnh, “Thảo nào các người đột nhiên trọng dụng tôi. Các người muốn dùng tôi làm vật thí nghiệm.”

Một Alpha cấp S, không thế lực đứng sau, không gia tộc nương tựa — món đồ thí nghiệm hoàn hảo.

“Không hẳn. Cậu thực sự xuất sắc. Tôi đánh giá cao cậu. Liên bang sẽ không ép buộc, nhưng cậu có thể tiến xa đến đâu… tùy vào lựa chọn của cậu.” Ngón tay Trung tướng Đàm khẽ chạm vào cò súng, “Chỉ là… bây giờ, có lẽ cậu không còn cơ hội đó nữa.”

Sở Thập Hàm bình tĩnh đáp: “Tôi chưa biến dị, ngài không dám bắn. Dù có biến dị… ngài càng muốn có một vật thí nghiệm sống.”

Trung tướng Đàm im lặng nhìn cậu, ngón tay vẫn đặt trên cò súng nhưng không nổ phát nào.

Cuối cùng, ông ta thở dài: “Được thôi. Trước hết, khống chế số học viên này trong phòng giám sát, ngăn lây lan. Sau đó… tôi sẽ tìm cách giải quyết.”

“ẦM—!”

Một tiếng nổ kinh hoàng rung chuyển. Cánh cửa phòng giám sát bị khóa chặt bật tung bởi một lực công phá khủng khiếp. Hàng loạt học viên — giờ đã thành quái vật — ào ào đổ ra ngoài!

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.