“Hai tô hoành thánh.”
Tạ Diêm dùng thiết bị liên lạc thanh toán, đứng bên quầy hàng nhỏ chờ người bán bận rộn múc món ăn ra.
Sau khi hứa với Sở Thập Hàm “bữa tối nay để anh lo” rồi thất bại thảm hại trong việc nấu cơm (lần thứ n), gương mặt lạnh lùng của hắn chỉ biết lầm lũi xuống phố tìm một quán ven đường.
Phải mang hoành thánh về trước khi Thập Hàm trở lại, Tạ Diêm thầm nghĩ, rồi đổ sang bộ bát sứ cao cấp ở nhà, trông cũng khá ổn.
Một người đi làm vội vã bước đến quầy hàng, tay xách chiếc cặp da đen – có lẽ là nhân viên văn phòng từ tòa nhà nào đó.
Với phép lịch sự quen thuộc, Tạ Diêm nhẹ nhàng nhường chỗ.
Trời đã sẩm tối, ánh trăng mờ ảo phủ lên quầy hàng nhỏ. Bát hoành thánh bốc khói được người bán đóng gói cẩn thận. Tạ Diêm với tay định nhận lấy – vẫn còn kịp.
Ngay lúc ấy, Tạ Diêm chứng kiến “nhân viên văn phòng” kia đột ngột chộp lấy tay người bán hàng.
Tạ Diêm: “?”
Dù hiểu rằng anh chàng có lẽ đã đói cả ngày, nhưng Tạ Diêm không dung thứ cho hành vi thiếu văn minh này – nhất là khi hắn đang vội về “lừa” Sở Thập Hàm.
“Vị tiên sinh này……”
Vừa thốt ra bốn chữ, Tạ Diêm đã thấy “nhân viên văn phòng” kéo phắt tay người bán về phía mình, há miệng cắn phập một cách thèm khát.
Tạ Diêm: “…” Có vẻ không chỉ đói, mà còn thèm… món đặc biệt nhỉ.
Không chần chừ, Tạ Diêm túm cổ áo gã ta, nhẹ nhàng “ném đi” như vứt một bao rác.
Quay sang người bán hàng đang mặt tái mét: “Ông không sao chứ…”
Người bán hàng há mồm đớp vào cổ Tạ Diêm!
Tạ Diêm nghiêng người tránh né, khuỷu tay đánh vút như chớp vào mặt lão, khiến lão bay đi mấy vòng.
Lông mày Tạ Diêm cuối cùng cũng nhíu lại. Đây rõ ràng không phải chuyện một nhân viên văn phòng stress điên loạn, mà là…
“Dị thể đột biến có khả năng lây nhiễm hoặc khống chế người khác qua vết cắn?”
Hai gã đàn ông điên loạn đứng dậy, đồng loạt gầm gừ xông tới.
Tạ Diêm lúc này mới nhận ra: đôi mắt của cả hai đã biến thành màu đỏ máu – một thứ đỏ hoàn toàn khác với đôi mắt hồng của Sở Thập Hàm, chỉ toát lên sát khí và điên cuồng thuần túy.
Một cái tên chợt hiện lên trong đầu Tạ Diêm — Vampire.
Trong giấc mơ của hắn, màu mắt của cái gọi là Kẻ Số 1 chính xác là như thế này.
Ánh mắt Tạ Diêm lướt qua hai kẻ điên đang lao tới, đột nhiên lóe lên những tia sáng vàng lấp lánh! Anh nhận ra hai sinh vật đột biến này không mạnh lắm, chỉ cần khống chế tinh thần chúng, sau đó gọi Mục Tư Niên tới dọn dẹp…
Nhưng hai gã đàn ông vẫn lao tới không ngừng, hàm răng nhe ra đầy thèm khát!
“Khống chế tinh thần vô hiệu?”