Tạ Diêm: …Thẩm tiên sinh, cái đuôi cuối cùng của ngươi ta vừa ném vào thùng rác ven đường rồi.
Lông Mềm Chín Đuôi: (Hoảng hốt.jpg) Đừng! Không 3P nữa! Tôi nói nhầm! Ý tôi là… ngài đạp hai thuyền!
Tạ Diêm: …Ngươi thật sự nghĩ từ đó hay ho hơn “3P” sao?
Lông Mềm Chín Đuôi: Cũng đâu có cách nào khác, sự thật hiển nhiên là…
Tạ Diêm bối rối nhìn tin nhắn, rồi liếc sang Sở Thập Hàm đang đứng cạnh, nghi ngờ con cáo này buôn chuyện đến mức tự ảo tưởng.
Tạ Diêm: Sự thật nào?
Lông Mềm Chín Đuôi: Ngài không phải có “bé vợ mèo kem” sao? Giờ còn đi quyến rũ Sở Thập Hàm nữa?
Tạ Diêm đơ người. Câu nói đùa ngày trước, ai ngờ con cáo lại nhớ rõ thế? Đang định gõ phím giải thích, tin nhắn mới đã hiện lên:
Lông Mềm Chín Đuôi: Thôi kệ, ai bảo ngài là lão đại… (bị đánh phục.jpg). Mà công nhận, dù có “đạp hai thuyền”, ngài cũng đủ sức chiếm được Sở Thập Hàm.
Tạ Diêm: ?
Lông Mềm Chín Đuôi: Với kinh nghiệm mai mối vô số cặp đôi của Thẩm nguyệt lão này, Sở Thập Hàm thích ngài, thích cực kỳ luôn! Thích đến mức dù ngài có ăn xong rồi vứt, lần sau hắn vẫn tự nguyện tìm đến giường ngài đó!
Lông Mềm Chín Đuôi: Tóm lại, dù ngài có đạp thuyền khác, hắn cũng sẽ đợi ngài đạp xong rồi mới về nhà.
Tạ Diêm: “…” Nghe có vẻ mình đúng là đồ khốn thật.
Tạ Diêm: Tuy cách miêu tả của ngươi rất thú vị, nhưng ta cần phải giải thích đôi điều.
Tạ Diêm: Thứ nhất, ta không đạp hai thuyền.
Tạ Diêm: Thứ hai, ta sẽ không để Sở Thập Hàm chịu ấm ức kiểu đó.
Bên kia, Thẩm Dung gửi ngay biểu tượng “Cáo cáo không tin”.
Tạ Diêm: …Ngươi căn cứ vào đâu mà bảo Sở Thập Hàm thích ta?
Lông Mềm Chín Đuôi: Ánh mắt chứ gì! Ngài không thấy mắt Sở Thập Hàm chỉ có hai trạng thái “nhìn ngài” và “không nhìn ai” sao? Chẳng lẽ ngài không thấy bất thường?
“Nhìn mình” và “không nhìn ai”… Tạ Diêm – kẻ luôn nhận được mọi ánh nhìn – chưa từng để ý điều này. Hắn quay sang nhìn, đúng lúc bắt gặp ánh mắt Sở Thập Hàm.
Sở Thập Hàm vội quay đi, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, rồi lại nhìn lại: “Anh đang nhắn tin với ai?”
Tạ Diêm cố ý giấu giếm: “Đoán xem?”
Sở Thập Hàm nhìn Tạ Diêm một lúc, bỗng nói: “Tùy anh, miễn là không bị lừa là được.”
Tạ Diêm tò mò hỏi: “Sao em luôn nghĩ tôi sẽ bị lừa?” Trông hắn dễ bị lừa lắm sao?
“Không bị lừa?” Sở Thập Hàm lạnh lùng nhìn hắn, “Có lẽ ‘vợ mèo’ anh nói không như anh tưởng.”
“Tôi tưởng thế nào?”
Gương mặt Sở Thập Hàm càng thêm lạnh lẽo: “Một omega yếu ớt, mảnh mai như Tạ Cẩn An…”
“Đừng làm tôi buồn nôn.” Tạ Diêm nói với vẻ mặt vô cảm.