Ngón tay Sở Thập Hàm khẽ động, bất ngờ giật lấy khẩu súng plasma từ tay Tạ Diêm với động tác thuần thục. Cậu mở khóa an toàn, lên đạn, chĩa thẳng về phía Tạ Diêm: “Nếu em không nhầm, khẩu súng anh vừa cầm—là của em.”
Tạ Diêm ngước mắt nhìn lên, hình chim xanh trắng trên thân súng tượng trưng cho công lý và chính nghĩa của Liên bang. Hắn lười biếng buông một câu: “Giữa tôi với em, cần gì phải phân biệt rạch ròi thế?”
Đôi mắt đỏ của Sở Thập Hàm lạnh lùng quan sát Tạ Diêm: “Anh nên hiểu rõ, sau khi được phong quân hàm, chúng ta đã là kẻ thù.”
Tạ Diêm thản nhiên gật đầu, đưa tay nắm lấy bàn tay Sở Thập Hàm đang cầm súng: “Vậy thì bắn đi, sĩ quan Liên bang.”
Sở Thập Hàm không nhúc nhích.
Tạ Diêm mỉm cười, siết chặt tay Sở Thập Hàm, ép nòng súng áp sát vào giữa trán mình. Ngón trỏ nhẹ nhàng đè xuống, dẫn theo ngón tay Sở Thập Hàm đặt trên cò súng cùng ấn xuống.
“Pằng!” — Súng plasma đẩy không khí, phát ra tiếng xé gió nhẹ.
Không có tia plasma nào được bắn ra.
Sở Thập Hàm bình thản nhìn Tạ Diêm. Cùng là alpha tác chiến đỉnh cao, ngay từ giây đầu chạm vào khẩu súng, Tạ Diêm hẳn phải nhận ra trọng lượng bất thường rồi.
Trong ống nòng không có đạn plasma.
Tạ Diêm khẽ nhếch môi: “Ám sát thất bại rồi, Sở Thập Hàm.”
Sở Thập Hàm: “…”
Chính tay Tạ Diêm bóp cò, sao lại thành cậu “ám sát”? Thế mà hắn còn trách móc một cách đầy vô tư: “Xem ra ‘huynh đệ’ vẫn không bằng quân hàm à.”
Sở Thập Hàm vô tư ném khẩu súng trở lại ghế sofa: “Câu này lẽ ra nên là em nói với anh.”
“Ồ?” Tạ Diêm cười khẽ, “Tại sao?”
“Quân hàm không quan trọng với em, nhưng quan trọng với anh,” Sở Thập Hàm nói thẳng, “Chỉ có anh mới cần vì quân hàm mà xa cách em.”
Tạ Diêm hơi ngồi thẳng người: “Vậy cái gì quan trọng với em?”
Sở Thập Hàm: “…” Tạ Diêm có đang tập trung sai chỗ không? Nhưng cậu vẫn suy nghĩ một lát – Tạ Diêm quan trọng với cậu, nhưng để có thể công thành danh toại mà “cưới” Tạ Diêm, cậu phải đạt được quân hàm đủ cao.
Thế là cậu đổi giọng: “Quân hàm quan trọng.”
“Ồ?” Tạ Diêm chống cằm nhìn Sở Thập Hàm đổi ý như trở bàn tay, hỏi với giọng bông đùa: “Thế giờ tính sao? Sở Thập Hàm, chúng ta sắp phải xa nhau rồi… Có lẽ nên thu dọn quần áo thôi, dạo này toàn để chung tủ với em.”
Sở Thập Hàm trầm mặc một lúc, lắc đầu: “Không xa.”
“Không xa thì làm sao thăng quân hàm?” Tạ Diêm cười khẽ, “Liên bang và Đế quốc sẽ không để hai tướng lĩnh cao cấp ăn chung ngủ chung đâu.”
Sở Thập Hàm có vẻ bực bội, đến mức bỏ qua cả cụm từ “ngủ chung” đầy ẩn ý của Tạ Diêm. Cậu nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, rồi đưa ra kết luận nghiêm túc: “Em sẽ lén về ban đêm.”
Tạ Diêm bật cười trước vẻ mặt quá đỗi chân thành đó. Hắn khẽ áp sát, thủ thỉ: “Bạn học Sở Thập Hàm muốn cùng tôi tư thông à?”