Sở Thập Hàm vốn dĩ mặt lạnh như băng, nhưng lúc này Tạ Diêm cũng hiếm hoi lạnh lùng không kém. Hai người đối diện nhau, ánh mắt chạm mặt như sắp đánh nhau thật.
Cuối cùng, Sở Thập Hàm – kẻ đang bị nắm cằm – hơi nghiêng đầu, bình thản mở miệng trước: “Em sai rồi?”
Tạ Diêm nhìn cậu không chút biểu cảm.
Nói Sở Thập Hàm không ngoan ư? Rõ ràng vừa che đạn xong lại còn biết nhận lỗi trước. Nhưng nói ngoan ư? Đến giờ em ấy vẫn chẳng thấy mình có vấn đề gì, ngay cả lời xin lỗi cũng mang chút nghi hoặc.
“Tôi dễ dỗ lắm sao?” Tạ Diêm không ăn chiêu này, tay siết chặt hơn kéo mặt Sở Thập Hàm lại gần, “Sở Thập Hàm, thú vị đấy. Tôi muốn hỏi, rốt cuộc ân cứu mạng nào đáng giá đến mức em liều thân che đạn cho tôi?”
Tạ Diêm hiếm khi nhắc đến chuyện này. Đơn giản vì hắn biết Sở Thập Hàm không muốn nói, hắn không ép.
Nhưng bây giờ khác rồi. Tạ Diêm đã bắt đầu có những ý nghĩ không thuần khiết với Sở Thập Hàm. Hắn bắt đầu bận tâm – liệu tình cảm Sở Thập Hàm dành cho hắn có phải chỉ là lòng biết ơn?
“Không quan trọng.” Sở Thập Hàm tránh né chủ đề. Nếu Tạ Diêm cứ khơi lại, có lẽ cơn đau đầu sẽ tái phát, và ký ức lại một lần nữa biến mất.
Giống như lần đầu Sở Thập Hàm tìm thấy Tạ Diêm năm 16 tuổi.
Cậu đã tìm kiếm Tạ Diêm nhiều năm trời, cuối cùng cũng giành được sự công nhận “huynh đệ tốt”. Cậu không muốn ca ca lại một lần nữa quên mất mình.
“Không quan trọng? Không quan trọng mà đối tốt với tôi như thế?” Tạ Diêm nhướn mày, giọng nửa mỉa mai nửa dò xét, “Sở Thập Hàm, đừng bảo là em phải lòng tôi rồi đấy?”
Câu hỏi sinh tử. Trả lời thế nào cũng sai.
Sở Thập Hàm cảm thấy Tạ Diêm trở nên xấu xa hơn một chút. Suy nghĩ hồi lâu, cậu quyết định cũng trở nên xấu xa một lần. Không trả lời thẳng câu hỏi của Tạ Diêm, cậu chỉ khẽ thốt lên: “Đau.”
Tạ Diêm giật mình, lập tức buông tay ra.
Cằm Sở Thập Hàm đã ửng đỏ. Cậu cúi mắt, tựa nhẹ vào cửa xe, mong manh như băng giá sắp vỡ, như sương muối sắp tan, dường như đang chịu đựng những nỗi đau âm ỉ khó tả.
Tạ Diêm cũng hết giận dữ, kéo Sở Thập Hàm lại gần, chăm chú quan sát: “Đau chỗ nào?”
Sở Thập Hàm áp đầu lên vai Tạ Diêm, môi chạm nhẹ vào vành tai hắn, thì thầm: “Anh cắn em đau.”
Tạ Diêm đang định bật chế độ lái tự động tới bệnh viện: “…” Sao cảm giác như đang bị Sở Thập Hàm tán tỉnh vậy?
Sở Thập Hàm khẽ áp sát đầu mình vào vai Tạ Diêm hơn nữa.
“Vết thương của em có nghiêm trọng không?” Tạ Diêm thở dài trong lòng, chuyển sang chế độ lái tự động, “Tiểu Thập đừng có lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ như vậy.”
“Chỉ cần nghỉ ngơi là được.” Sở Thập Hàm trả lời ngắn gọn, “Nếu anh cảm thấy áy náy, có thể canh chừng bên giường em.”