[Chủ Công] Lỡ Chạm Huynh Đệ Tốt Của Bạn Trai Thì Phải Làm Sao?

Chương 115


“Ơ? Cái gì thế… Mau nhìn lên trời kìa, cái gì vậy?!”

“Thứ gì sáng thế?!”

“Đây là… Không! Hình dáng này… là Thiên Ngân!!!”

Ở cửa ải đế quốc, tất cả binh lính đồng loạt bỏ dở nhiệm vụ, trợn mắt nhìn về phía chân trời xa xăm với vẻ không thể tin nổi:

Một vết nứt xuất hiện ở cuối chân trời, vết nứt đó không phải là một khoảng đen trống rỗng, mà là một màu trắng tinh khiết đến mức có thể nuốt chửng mọi thứ. Ánh sáng trắng như dải Ngân Hà đổ xuống, nhanh chóng lan tỏa và mở rộng ra với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường!

Một binh sĩ ngẩng đầu, trong lòng thoáng e sợ nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh: “Không thể nào, chắc anh nhìn nhầm rồi…”

“Tôi nói, mọi người còn đứng đơ ra đó làm gì! Chạy ngay đi!” Từ phía xa, một đoàn người đông đảo đang chạy tới, dẫn đầu là một dị thể hồ ly chín đuôi, vừa chạy vừa hô to: “Chương Thanh Hồi đâu? Mau thông báo cho mọi người chạy ngay!”

Chương Thanh Hồi và tướng quân Đàm nhanh chóng bước ra từ đám đông.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

“Lão đại dặn tôi phòng bất trắc, phải đưa mọi người đi trước!” Thẩm Dung chạy đến, thở hổn hển: “Trời ạ, người khác không hiểu thì được, nhưng Hồi ca không thể không hiểu chứ? Trời thực sự nứt ra rồi!!!”

“Bên Tạ Diêm xảy ra chuyện rồi.” Tướng quân Đàm trầm giọng, nhanh chóng chỉ huy: “Cảnh báo cấp một, tất cả chuẩn bị ngay lập tức…”

“Không kịp nữa rồi.” Chương Thanh Hồi ngẩng đầu nhìn lên chân trời, ánh mặt trời chói chang như thiêu đốt tất cả, “Khe nứt này quá lớn… phạm vi phóng xạ có lẽ sẽ…”

…có lẽ sẽ bao trùm cả thế giới này.

Tất cả mọi người đều hiểu ý Chương Thanh Hồi không nói hết câu, tim họ như nhảy lên cổ họng, bắt đầu hoảng loạn: “Phải làm sao bây giờ? Tôi không muốn chết…”

Những cái cây ở phía xa trong chớp mắt bị nuốt chửng bởi ánh sáng trắng, nhanh chóng héo rũ rồi hóa thành tro bụi. Trong khoảnh khắc đó, họ chợt nhận ra sự bất lực của con người.

Tướng quân Đàm nhíu mày: “Chẳng lẽ chỉ còn trông chờ vào Tạ Diêm…”

“Tạ Diêm là con người,” Chương Thanh Hồi ngắt lời, ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía chân trời, “anh ấy không phải thần thánh, chỉ là một con người bằng xương bằng thịt, dưới lượng phóng xạ này, sẽ chỉ trong nháy mắt tan thành tro bụi…”

Thẩm Dung sững người, chín chiếc đuôi lông đỏ rũ xuống từ từ.

……

Sở Thập Hàm nhíu mày, gắng sức mở mắt.

Trong khoảnh khắc ánh sáng trắng hủy diệt ập tới, Tạ Mục và những người đứng phía trước đều ngay lập tức hóa thành tro tàn.

Sở Thập Hàm thậm chí không kịp quay người, đã bị lượng phóng xạ khủng khiếp đó đè xuống.

Trong khoảnh khắc mắt bị chói lòa đến mức tạm thời mất thị lực, cậu dường như thấy trong biển sáng trắng xóa… một bóng hình uốn lượn, khổng lồ, tựa như xé toạc tầng mây, bẻ gãy ánh mặt trời, trong chớp mắt gió ngừng thổi.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.