Bên ngoài, tiếng động ầm ĩ như muốn lật trời, nhưng Tạ Diêm vẫn bình thản, cúi đầu ôm chặt lấy Sở Thập Hàm trong im lặng.
Trong ảo cảnh, hắn đã gặp chuyện gì đáng sợ sao?
Sở Thập Hàm nhẹ nhàng xoa gáy Tạ Diêm, kiên nhẫn an ủi: “Đừng sợ.”
Một lúc lâu sau, Tạ Diêm mới ngẩng đầu lên. Hắn nhìn chằm chằm vào Sở Thập Hàm, bất ngờ hôn nhẹ lên môi cậu, thì thầm: “Tiểu Thập.”
Sở Thập Hàm giật mình, ánh mắt dò xét đôi mắt Tạ Diêm: “Anh vừa gọi em gì?”
Đây là lần đầu tiên kể từ khi mất trí nhớ, Tạ Diêm gọi cậu bằng cái tên thân mật này.
“Vợ.” Tạ Diêm nhanh trí đổi giọng.
“…”, Sở Thập Hàm ngước mắt lên đầy bất lực, hỏi với giọng suy tư: “Anh nhớ lại rồi?”
“Nhớ lại cái gì?” Tạ Diêm dường như đã trở lại bình thường, vòng tay qua eo Sở Thập Hàm, hỏi rất nghiêm túc: “Là hồi nhỏ có một đứa nhóc lẽo đẽo chạy theo anh?”
Sở Thập Hàm: “…”
“Hay năm 16 tuổi, cố tình bắt chuyện với anh, tặng dao mà cứ như là đang cướp giật?”
Sở Thập Hàm: “…”
“Hay là…” Tạ Diêm cố ý ngừng lại, “năm 18 tuổi, dùng danh nghĩa ‘huynh đệ của bạn trai’ để tiếp cận anh, rồi… trong buổi diễn tập ngoài trời, em đến là vì ngửi thấy mùi pheromone của anh phải không?”
Sở Thập Hàm: “…”
“Ừm, nếu không nói gì thì anh coi như em đã thừa nhận…”
Sở Thập Hàm đột nhiên cắn vào môi Tạ Diêm. Cậu xé rách đôi môi đỏ thẫm, liếm đi giọt máu thấm ra từ vết thương: “Không thì để omega đó đến sao?”
“Ừ?” Tạ Diêm cười khẽ, cũng hôn lên môi Sở Thập Hàm.
“Tạ Diêm, lúc đó anh khiến em rất thất vọng.” Sợ tiếp tục hôn sẽ khiến chất dịch của con rồng nào đó ở đây kích hoạt, Sở Thập Hàm lùi lại một chút, nghiêng đầu nhìn Tạ Diêm: “Sao không trực tiếp đ* em luôn?”
Ít nhất như vậy cậu sẽ không cần tìm lý do gì để ở bên Tạ Diêm.
Tạ Diêm nhướng mày trước phát ngôn bất ngờ của Sở Thập Hàm: “Ai dạy em mấy thứ này?”
Hồi 16 tuổi gặp nhau, rõ ràng còn ngây ngô không hiểu gì.
“Tạp chí, đồ cổ hủ.” Sở Thập Hàm nhẹ nhàng chỉnh lại cổ áo Tạ Diêm đã nhàu trong lúc ôm: “Không phải anh dạy em sao? Ca ca?”
“…” Tạ Diêm nhìn bàn tay Sở Thập Hàm đặt trên cổ áo mình, cảm thấy đôi lúc cậu thật sự rất đáng bị đ* chết. Hắn hạ giọng, thầm thì bên tai Sở Thập Hàm: “Vậy sao không thấy Tiểu Thập thực hành cho anh xem?”
“Quá nhiều, một lần không thực hành hết được.” Sở Thập Hàm rút tay lại, quay người hướng về phía nguồn phát ra tiếng động lớn lúc nãy. “Lần sau anh muốn thử kiểu nào? Em sẽ phụng bồi tận tình.”
“Ồ?” Tạ Diêm theo sát, bước vào điện phụ, “Có thể thử loại nhiều gân hơn? Ví dụ như đạo cụ, xúc tu…”
“Ầm—!” Một xúc tu khổng lồ gớm ghiếc đập mạnh về phía họ. Hai người nhanh chóng né tránh, khiến xúc tu đó quật thẳng vào tường, tạo ra một lỗ hổng lớn.