Bổn Vương Muốn Thanh Tịnh

Chương 94: Sét! Đánh! Ngang! Tai!


Để bày tỏ sự bất mãn với câu khích lệ trên, sáng sớm hôm sau, Lục Quý Trì vội vào cung thỉnh an ông anh hờ, sau đó chỉ vào vết thương đang sưng đỏ đau đớn muôn vàn trên vai, bày tỏ mình đến để lĩnh thưởng như đúng rồi.

Lúc đó Chiêu Ninh đế đang xem tấu chương, nghe vậy thì ngạc nhiên: “Lĩnh thưởng? Lĩnh thưởng vì chuyện gì?”

Lục Quý Trì cung kính thưa: “Không phải hôm qua hoàng huynh khen thần đệ đó sao, thần đệ biết hoàng huynh trước nay hào phóng, ngoại trừ mấy lời khen kia, ắt hẳn còn chuẩn bị quà cho đệ, nên đệ chủ động tới nhận luôn, Nội vụ phủ đỡ mất công đi một chuyến.”

Chiêu Ninh đế quá là bất ngờ khi trần đời lại có một kẻ mặt dạn mày dày đến vậy: “…?!”

“Hoàng huynh muốn thưởng gì cho thần đệ đây?” Hôm nay Lục Quý Trì kiên định sắm vai trơ tráo, chàng vừa hỏi vừa hé cổ áo, để cho vết thương lồ lộ ra ngoài, “Thuốc thang thì không cần đâu, thần đệ chỉ bị thương ngoài da, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe. Hoàng huynh xem, không có gì đáng ngại.”

Cái đáng ngại là vết thương tuy không có gì đáng ngại, nhưng nhìn một mảng tấy đỏ thế này lại đến là dọa người, khóe miệng Chiêu Ninh đế co giật, nhất thời nín thinh không biết nói gì.

Lục Quý Trì cũng không thúc giục, cứ vén cổ áo lên như vậy, mắt lom lom nhìn y, đúng vẻ ‘Hoàng huynh ơi đệ vẫn đang chờ huynh ban thưởng đấy’.

…Rốt cuộc là bị thứ gì kích thích? Tự nhiên lại dám lớn lối thế này?

Chiêu Ninh đế bị dáng vẻ quỷ đòi nợ của chàng làm cho dở khóc dở cười, một lúc lâu sau, y nhìn chàng bảo: “Vậy thì thưởng thêm cho đệ đĩa bánh ngọt như tối qua đi.”

Tuy biết ông anh hờ này keo, nhưng không ngờ y lại bủn xỉn như thế, Lục Quý Trì nghẹn họng. May thay hôm nay chàng đến đã có chuẩn bị, nào dễ dàng rút lui, vì thế chàng nhanh chóng lộ vẻ vui mừng, cung kính tạ ơn.

Sau đó lại tiếp tục mặt dày bán thảm đòi nợ.

“Bánh ngọt dù ăn rất ngon, nhưng giống như vết thương trên người thần đệ vậy, qua hai ngày sẽ biến mất. Hay là hoàng huynh thưởng thêm cho đệ một thứ không dễ dàng bay biến đi? Như thế thần đệ có thể khắc ghi lời khen ngợi của hoàng huynh, lấy đó làm gương, về sau càng thêm phấn đấu.”

Chiêu Ninh đế: “…”

Lại không có cách nào phản bác.

“Thật ra thì trẫm định chờ khi chuyện kết thúc, sẽ ban thưởng cho đệ thật hậu.” Vị đế vương trẻ tuổi lấy lại bình tĩnh, quan sát thằng em trai xấu xa hôm nay lại ngứa đòn không biết xấu hổ, như cười như không hỏi, “Đệ chắc chắc muốn lĩnh trước à?”

Lục Quý Trì quả quyết gật đầu: “Chắc chắn chắc chắn, dù sao hoàng huynh cũng rất tốt với đệ, xong chuyện kiểu gì cũng không bạc đãi đệ đâu.”

“…” Chiêu Ninh đế không muốn cười, nhưng nhìn em trai vô lại như vậy, chẳng hiểu sao y lại bất giác nhếch môi, “Cũng chưa chắc, có thể trẫm mất hứng rồi qua cầu rút ván đấy.”

“Hoàng huynh, ” Nụ cười của Lục Quý Trì tắt lịm, chàng than thở, “Đệ mà sợ hãi là không thể hoàn thành chuyện huynh giao đâu.”

Chiêu Ninh đế tự nhiên thấy tức cười, y hơi khựng lại, nhìn thằng em trai mới sáng sớm đã đến cửa đòi nợ thì phát bực, bất đắc dĩ đáp: “Được rồi không nói nhảm cùng đệ nữa, trẫm còn tấu chương cần phê đấy. Nói đi, đệ muốn gì?”

“Hí hí, nghe nói hoàng huynh có một cuốn binh phổ do đại sư Lâm Duyệt Tử của tiền triều biên soạn…” Lục Quý Trì chà xát hai bàn tay, hướng ánh mắt ‘Huynh hiểu mà’ sang ông anh hờ.

Chiêu Ninh đế: “…Đổi cái khác đi.”

Cuốn binh phổ kia mới về tay y chưa được bao lâu mà!

“Thần đệ chỉ muốn cái đó…” Lục Quý Trì lại xoay cổ, trâng tráo phơi bày vết thương trên bả vai chàng cho Chiêu Ninh đế xem lần nữa.

Chiêu Ninh đế: “…”

Đệ đệ này của y muốn lên trời rồi!

“Hoàng huynh ơi…”

Thật sự muốn đuổi quách nó đi, nhưng không hiểu sao lại không bật thốt ra được, Chiêu Ninh đế như sắp bật cười, nhịn mãi mới miễn cưỡng nặn ra một câu: “…Được rồi, mau cút đi, trẫm sắp không kiềm chế được mà kêu người tẩn đệ một trận rồi đấy.”

“Đa tạ hoàng huynh! Hoàng huynh vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Lục Quý Trì thấy đạt được mục đích liền ngừng, hớn hở chỉnh lại quần áo rồi chạy, nhưng trước khi đi còn tiện tay sờ khối nghiên mực thượng đẳng trên án kỷ, viên nội thị tâm phúc mới đào tạo Lưu Vận bên cạnh Chiêu Ninh đế chợt cảm thấy Tấn vương điện hạ này sắp xong đời.

Đồ của bệ hạ mà dễ sờ thế ư!

“…Ngớ ra đó làm gì! Còn không mau đi lấy khối nghiên mực khác cho trẫm!”

Nhác thấy Chiêu Ninh đế trông thì tức giận, mép hơi nhếch lên, nhưng ánh mắt lại không hề giận dữ, trái lại còn thoáng qua ý cười, Lưu Vận sững người, kịp phản ứng lại.

Phải rồi, tuy nhìn Tấn vương điện hạ đây vừa bán thảm vừa chơi xấu vô lại rất chi ngứa đòn, nhưng với bệ hạ mà nói, một đứa em trai muốn gì sẽ trực tiếp nói, không che giấu dục vọng với y, ắt là đáng yêu hơn một gã em trai ngoài một kiểu mà lòng ngấm ngầm mưu mô.

Hắn ngẫm nghĩ rồi cười: “Dạ, nô tài đi lấy ngay!”

***

Lục Quý Trì lấy làm đắc ý, ôm cuốn binh phổ và khối nghiên mực mới cuỗm được từ chỗ lão anh hờ đi tới cung Thọ Ninh, hi vọng tìm lại chút cảm giác tồn tại trong mắt người mẹ ruột chỉ mê mẩn chơi với cháu trai, lại gặp thập công chúa mang ánh mắt mong ngóng đến tìm chàng, nói là muốn đi ra mắt chị dâu tương lai, thế là hai anh em bèn xuất cung.

“Anh đau lắm hả? Hay kêu thái y tới khám nhé?”

Dạo gần đây Lục Quý Trì bận bịu, thập công chúa đã mấy ngày không gặp chàng, nghe nói chàng bị thương thì đâm ra sốt sắng, giờ đây thấy cử động của chàng chậm chạp, lên xe ngựa cũng cần người đỡ, cô nàng có chút quýnh quáng.

“Không sao đâu, mấy hôm nữa là khỏe mà.” Xoa xoa cái đầu mềm của tiểu cô nương để trấn an, Lục Quý Trì cười híp mắt, hỏi han về tình hình gần đây của cô nàng.

Thấy chàng quả thật không có gì nghiêm trọng, thập công chúa mới yên lòng, ngoan ngoãn trả lời: “Thái hậu nương nương rất tốt với em, thường xuyên thưởng đồ cho em nữa. Chị dâu hoàng hậu cũng hay gọi em qua cung chơi, mấy hôm trước em còn chơi trò chơi với các chị cung nữ trong cung chị dâu nữa đó. Lại thêm tiểu Minh Sinh rất đáng yêu, còn cả…”

Cuộc sống của nữ quyến trong cung đơn giản chính là như vậy, thập công chúa lần nào cũng trả lời như một, nhưng Lục Quý Trì lại như thể được nghe lần đầu mà vô cùng chăm chú.

Thập công chúa giương đôi mắt đen láy, lanh lợi, len lén nhìn chàng, sau đó dần cong cong thành hình trăng lưỡi liềm.

Anh cứ thế này thật tốt quá.

Ríu rít kể về những chuyện gần đây, đoạn tiểu cô nương hỏi: “Anh, giờ chúng ta đến thẳng phủ Vinh quốc công tìm chị Khương luôn à?”

Lục Quý Trì lắc đầu, ngó cuốn binh phổ trong ngực, bẻ cổ tay cái rắc rồi đáp: “Về phủ Tấn vương trước, anh thay xiêm y, sau đó chúng ta tới tìm nàng ấy.”

Hôm nay là ngày trọng đại, chính thức ra mắt bố vợ tương lai, chàng phải chỉnh trang cho anh tuấn khôi ngô hơn một tí!

***

Sau khi về phủ, Lục Quý Trì nén cơn đau, thay đi thay lại mấy bộ quần áo, cuối cùng mới hài lòng bước ra khỏi phòng.

Thập công chúa chờ anh mình ngoài sân đến nửa ngày trời, ngỡ ngàng: Ủa bộ này với bộ hồi nãy ổng mặc… Có gì khác nhau?

Song cô nàng cũng biết chàng đang khẩn trương, sắp đi gặp nhạc phụ tương lai mà, vì vậy nàng cũng không nói toạc ra, chỉ che miệng cười trộm, thầm nhủ hóa ra ông anh không sợ trời không sợ đất nhà mình cũng có lúc hồi hộp đến thế sao.

Lại nghĩ tới người anh muốn thành thân là chị Khương nàng rất quý, tiểu cô nương càng thêm vui vẻ, gương mặt phúng phính trắng trẻo tươi rói như hoa.

“Điện hạ, đã chuẩn bị xong, có thể lên đường rồi.”

“Đã biết.” Sau khi chắc chắn không còn vấn đề gì, vị Tấn vương điện hạ tự cho là bản thân rất đẹp trai, cùng em gái và hai món đồ mới lừa được chỗ ông anh hờ, khí thế rầm rộ đi về phía phủ Vinh quốc công.

Khương Lâm Thâm đang luyện thương trong sân, nghe nói chú sói con đến viếng thăm, nét tươi cười trời sinh trên gương mặt chợt tắt ngóm. Dẫu vậy ông vẫn cố kỵ thân phận của Lục Quý Trì, khẽ hừ một tiếng, cuối cùng xụ mặt để người cho chàng vào.

Thập công chúa trực tiếp đi tới nội viện tìm Khương Hằng, Lục Quý Trì một mình đối diện với Khương Lâm Thâm. Chỉ là vừa bước chân qua cửa đã thấy bố vợ tương lai tung một chưởng đập vỡ khối gỗ lớn, chàng thiếu niên: “…!”

“Khụ khụ, bẩm tam gia, Tấn vương điện hạ tới.” Ông quản gia già dẫn đường cho Lục Quý Trì méo miệng, lên tiếng nhắc nhở.

Lúc này Khương Lâm Thâm mới lau bớt mồ hôi, quay đầu nhìn về phía này.

“Con chào bác Khương ạ.”

Ngẫm nghĩ lời khuyên giải tối qua của Ngụy Nhất Đao, Lục Quý Trì không còn cảm giác co cẳng muốn chạy như lần đầu chạm mặt Khương Lâm Thâm nữa, nhưng vị lão tướng từng giết người, từng thấy máu nơi sa trường này cứ nhìn chằm chằm chàng như vậy thì…

Sao chàng cứ có cảm giác người tiếp theo bị chẻ ra sẽ là mình thế nhỉ!

Lòng Lục Quý Trì rối bời, nhưng ngoài mặt không dám bộc lộ, chỉ vội vàng lấy quyển binh phổ kia ra, định nịnh nọt ông.

Khương Lâm Thâm đã thèm cuốn binh phổ này rất lâu rồi, nhìn thấy thì hai mắt sáng lên, suýt chút nữa bật cười sang sảng.

Tuy nhiên ông vẫn nhớ Lục Quý Trì còn đang ở đây. Gắng gượng lắm ông mới nén được tiếng cười vào lòng.

Thằng nhãi này cũng giỏi đoán ý ông ghê, xem ra cũng có lòng.

“Tấn vương điện hạ không cần đa lễ, nên là lão thần hành lễ ra mắt với Tấn vương điện hạ mới phải.”

Ánh mắt đằng đằng sát khí kia cuối cùng cũng rời khỏi người chàng chiếu sang chỗ khác, Lục Quý Trì thầm thở ra một hơi: “Bác trai là bậc bề trên, con là bề dưới, đương nhiên con phải hành lễ với bác rồi.”

Thiếu niên này quả thật giống như lời con gái rượu nói, khác với Tấn vương trong ấn tượng của ông, Khương Lâm Thâm nhìn chàng, không đáp, chỉ ngỏ ý mời chàng ngồi xuống ghế bên, sau đó mở miệng: “Hôm qua thần thất lễ, xin điện hạ thứ tội.”

Nói xấu sau lưng người ta không phải thứ tốt đẹp gì lại bị nghe thấy, khụ khụ, đúng là hơi lúng túng.

Lục Quý Trì được sủng mà lo, vội đáp: “Bác trai sảng khoái thẳng thắn, con không để bụng đâu.”

Mặc dù đã ăn của chùa thì phải quét lá đa(*), nhưng vì ấn tượng xấu trước kia, trong lòng Khương Lâm Thâm vẫn còn bất mãn với Lục Quý Trì, nhưng thánh chỉ tứ hôn đã ban xuống, con gái ông lại thích cậu ta, ông còn có thể làm gì? Chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý.

(*) Nguyên văn – nã nhân thủ nhuyễn – 拿人手软 – mình tra thì có vẻ nó lấy ý từ câu ‘cật nhân chủy nhuyễn, nã nhân thủ đoản’ – nghĩa là ‘đã ăn của người ta thì nói năng với người ta cũng nên mềm mỏng hơn’. Bên Việt mình có mấy câu cũng gần nghĩa, một là câu mình dịch bên trên, hai là câu ‘ăn cơm Chúa, múa tối ngày’.

Lục Quý Trì cũng biết ông không cam lòng, nhưng chàng không quan tâm lắm — cha già nào gả con gái đi mà chả như thế.

Chàng cũng đã chuẩn bị sẵn sàng chịu khổ, dù sao Khương Lâm Thâm cũng chỉ dám nói mấy câu lạnh nhạt, mượn gỗ để thể hiện sự bất mãn, cũng không dám mắng chàng thẳng mặt hay đánh đập gì chàng.

Đương nghĩ như vậy, đột nhiên Khương Lâm Thâm lên tiếng: “Đầu đuôi mọi chuyện A Hằng đã nói với thần, thần đa tạ ơn cứu giúp của điện hạ. Mối hôn sự này bệ hạ đã ban, thần cũng không dám có ý kiến. Chỉ là…”

“Chỉ là sao ạ?” Nhìn vị cha vợ tương lai đột nhiên híp mắt, thần sắc có đến mấy phần giống Khương Hằng, Lục Quý Trì bỗng nhiên có một dự cảm không lành.

“Chỉ là cổ nhân có lệ: Đôi bên nam nữ đã đính hôn, trước khi thành thân không nên gặp nhau, nếu không dễ xảy ra chuyện không may, cho nên lão thần hy vọng trong vòng ba tháng, đến khi hôn lễ diễn ra, điện hạ sẽ không gặp mặt A Hằng nữa.”

Sét! Đánh! Ngang! Tai!

Thực sự không ngờ ông có thể ra chiêu độc như vậy, Lục Quý Trì nhất thời ngây dại.

“Chuyện này cũng vì muốn tốt cho hai đứa, điện hạ sẽ không cự tuyệt chứ?”

“Con…”

Lục Quý Trì thực muốn khóc, cách ngày thành thân còn tận ba tháng, điều này quá tàn nhẫn đi thôi!

Nhưng chàng biết nếu chàng không để cho Khương Lâm Thâm ăn ván này, ông ấy nhất định sẽ ra chiêu khác, vì vậy sau một thoáng lặng thinh, thiếu niên gian nan nặn ra một nụ cười: “Con đồng ý….sao có thể không đồng ý ạ.”

“Hay lắm! Thế mới xứng là con rể tốt của ta!”

Khương Lâm Thân bật cười to, sự khó chịu trong lòng như biến mất.

Lần này cho mi nhịn chết nhé nhóc con!

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.