Bổn Vương Muốn Thanh Tịnh

Chương 93: Ai kêu mệt trước người đó là cún con!


Chiêu Ninh đế hoàn toàn bất ngờ trước một Sở hoàng hậu chủ động và bá đạo như vậy, cứ thế bị cướp mất nụ hôn. Y kinh ngạc, định nói gì đó thì đầu lưỡi của Sở hoàng hậu đã ngang ngược tiến vào trong.

“…” Vươn tay nắm lấy chiếc cằm của nàng, chàng thanh niên híp mắt, “Hoàng hậu đang làm gì thế?”

“Giúp bệ hạ tô điểm thêm cho ký ức,” Má Sở hoàng hậu hơi phồng lên vì bị y bóp chặt, nàng thở hổn hển nói, “giúp cho bệ hạ mỗi khi trở về nơi này, sẽ chỉ nhớ tới một chuyện, chỉ nhớ tới một người.”

Nàng trả lời rất hợp tình hợp lý, không hề che giấu sự ghen tuông của bản thân, Chiêu Ninh đế hơi trầm tư, ánh mắt lướt qua đôi môi đỏ căng mọng xinh đẹp của nàng: “Hoàng hậu có còn nhớ thân phận của mình?”

“Bệ hạ một câu hoàng hậu, hai câu hoàng hậu, nhắc nhở thần thiếp, sao thần thiếp có thể quên? Nhưng ai nói hoàng hậu thì không được phép ghen tuông?” Sở hoàng hậu hơi lắc đầu thoát khỏi bàn tay của Chiêu Ninh đế, “Ta thích chàng, đương nhiên sẽ không vui khi thấy chàng thân cận cùng nữ tử khác. Bình thường không thấy thì không sao, nay lại còn nhìn tận mắt…. Bệ hạ, ta vẫn sẽ hiền từ rộng lượng như những gì chúng ta hứa hẹn, sẽ không hẹp hòi, nhưng không tránh khỏi một số lúc nhỏ nhen như thế này, mong ngài có thể tha thứ. Đương nhiên nếu ngài không đồng ý, hoàn toàn có thể phạt thiếp, thần thiếp tự biết sai, sẽ không biện minh gì cả.”

Nhìn nàng một vẻ điếc không sợ súng*, Chiêu Ninh đế tự nhiên hơi buồn cười, tay y cũng bất giác buông lỏng.

(Nguyên văn – 猪不怕开水烫 – heo chết không sợ nước sôi – mình dịch thành như trên nhưng vẫn thấy không hợp lý lắm. Nếu sau tìm được một thành ngữ hợp và đúng hơn sẽ thay)

Hai người cưới nhau vì mục đích chính trị, Chiêu Ninh đế vốn không có tình cảm đặc biệt gì với nàng, cũng nghĩ nàng sẽ giống như y; ai ngờ tới đêm tân hôn hôm đó, cô nương này như biến thành thổ phỉ đè y ra thổ lộ một hồi, còn tuyên bố sẽ sớm bắt được trái tim của y.

Tiểu thư khuê các vốn kín đáo, Chiêu Ninh đế chưa từng thấy cô nương nhà nào lại to gan lớn mật nói trắng ra như vậy, vừa ngạc nhiên vừa buồn cười, cũng mặc cho nàng ầm ĩ, nhưng y cũng nói rõ thái độ của mình: Sự nghiệp Đại Chu còn quá nhiều thứ cần làm*, y không thể đặt tâm tư vào chuyện tình cảm nam nữ. Nếu đã cưới nàng, y sẽ tôn trọng,  yêu quý nàng, cũng hy vọng nàng có thể làm tốt bổn phận của một hoàng hậu.

(Nguyên văn – 百废待兴 – bách phế đãi hưng)

Ý tứ sâu xa Sở hoàng hậu tất nhiên hiểu, nên nàng ra hẹn trước khi trộm được trái tim đế vương, nàng sẽ trở thành một hoàng hậu đúng nghĩa: đoan trang hiền lương, vì quân phân ưu.

Những năm qua đúng thật là nàng đã làm được, chẳng qua đôi lúc lòng sẽ có chút ghen tuông, nàng cũng không để bản thân thiệt thòi mà làm ầm ĩ một phen, nhưng chuyện lại chẳng đủ lớn khiến y không biết phải làm sao, cũng không thể nổi giận.

“Trẫm đã nói, trẫm sẽ cho nàng hết thảy những vinh quang mà một hoàng hậu có thể có, còn những thứ khác…”

“Thần thiếp biết hiện giờ bệ hạ không có lòng dạ nghĩ tới chuyện tình cảm lứa đôi, cũng không muốn hao phí tâm tư vào những chuyện này.” Sở hoàng hậu sau khi xả hết bực bội trong lòng, tâm trạng như vui vẻ hơn, nàng ngẩng đầu nhìn chàng thanh niên đang nhíu chặt đôi mày bên dưới, rất tự tin nở một nụ cười hồ ly, “Không sao hết, tương lai còn dài, thiếp cực kỳ kiên nhẫn chờ bệ hạ rảnh rỗi.”

Dứt lời nàng lại cúi đầu xuống, cắn một cái lên đôi môi y, giọng có phần mờ ám, “Còn bây giờ, chúng ta phải hưởng thụ thật tốt đêm xuân tươi đẹp chứ nhỉ?”

Lần này nàng hơi không khống chế, cắn hơi mạnh làm cho Chiêu Ninh đế bị đau, y đưa tay vỗ nhẹ xuống ngang hông nàng, “Càng lúc càng quá trớn.”

“Bệ hạ không thích ư?” Nàng như yêu tinh nhìn y, chớp nhẹ hàng mi, đôi đồng tử đảo quanh, quyến rũ đa tình, nào có giống một hoàng hậu đoan trang hiền đức, giống gian phi họa quốc thì đúng hơn.

Ánh mắt Chiêu Ninh đế dần tối đi, y nhìn nàng trầm mặc.

“Trước khi bệ hạ thật lòng yêu thần thiếp, thần thiếp sẽ không ép bệ hạ vì thiếp mà phải thủ thân, nếu bệ hạ thích cô nương nào, cứ việc sủng hạnh nàng ta. Ngài yên tâm, thần thiếp dù nhỏ nhen, nhưng tuyệt đối không làm hại các nàng, đương nhiên…” Sở hoàng hậu nghiêng đầu cắn nhẹ lên vành tai Chiêu Ninh đế, đồng thời bàn tay nhỏ bé cũng lần mò xuống dưới, ánh mắt mị hoặc cười rộ lên, “điều kiện tiên quyết là bệ hạ phải còn tinh lực đã.”

Chiêu Ninh đế ngày ngày chôn chân ở Ngự thư phòng bận bịu như chó, có được chút nhàn rỗi cũng sẽ bị yêu tinh này quấn chân: “…”

Lục Quý Trì vừa rồi còn cho nàng một bài ca ‘Anh hùng là đây’, giờ chỉ muốn xun xoe đến châm điếu thuốc cho chị dâu lão đại: “…”

“Trời đêm gió lớn, nương nương không sợ lạnh ư?”

Đột nhiên trời đất quay cuồng, chàng trai bên dưới đã nhanh chóng đảo khách thành chủ, kéo nàng trượt vào dòng nước nóng, đè sát thân nàng lên thành hồ. Sở hoàng hậu ban đầu còn sửng sốt, ngay sau đó nhìn thẳng vào chàng thanh niên trông rõ là bình tĩnh nhưng ánh mắt đã sớm rực lửa tình mà bật cười.

“Sao phải sợ,” nàng vươn tay vòng qua ôm cổ y, dáng vẻ quyến rũ, ánh mắt câu hồn, “chẳng phải đã có bệ hạ đây sưởi ấm cho thần thiếp sao?”

Đôi con ngươi của Chiêu Ninh đế càng lúc càng tối đi, sau đó hơi cong môi, lộ ra mấy phần thiếu đứng đắn hiếm thấy: “Nếu đã thế, một chốc nương nương đừng kêu mệt.”

Sở hoàng hậu yêu nhất là hình ảnh lúc này của y, tim đập loạn nhịp nhưng mặt vẫn hất cằm khiêu khích: “Ai kêu mệt trước thì người đó là cún con!”

Nụ cười như vô hình cùng với lửa tình nồng đượm đan xen hòa quyện vào nhau, trong lòng như dâng lên từng đợt phong ba bão táp, Chiêu Ninh đế cười khẽ, cúi người hôn ghì lên đôi môi đỏ mọng mềm mại của nàng: “Là nàng nói đấy nhé.”

Vầng trăng như xấu hổ chui tọt vào giữa những đám mây mỏng manh, càng làm cho sương mù thêm mờ ảo, hai người quấn quít bên nhau, một hồi triền miên nơi núi rừng hoang dã.

Lục Quý Trì bị bất ngờ: “…”

Than ôi đường sống nay còn đâu?

***

Đình Lâm Nhai được xây dựng trên đỉnh ngọn đồi thấp có suối nước nóng dựa lưng vào, nhìn tổng thể trông như một tổ hợp xen kẽ những gò đất có lớn có nhỏ, chỉ có Lâm Nhai là như được một thanh đao cắt ngang bề mặt, những nơi khác vẫn có sự nhấp nhô nhất định. Từ trên đỉnh có hai đường mòn có thể đi xuống, một chính là những bậc đá bằng phẳng kéo xuống tận hồ nước nóng, là đường mà Lục Quý Trì vừa đi lên. Đường kia nằm ở bên trái Lâm Nhai, bình thường phục vụ cho việc leo núi, tuy không nguy hiểm, nhưng ngoằn ngoèo khó đi, rất tốn sức lực.

Để không bị các vị đại nhân phát hiện diệt khẩu, cũng sợ phải nhìn thấy những thứ không nên nhìn, Lục Quý Trì đắn đo một hồi, quyết định men theo con đường thứ hai rời khỏi đây.

Mệt chết thôi, nhưng còn hơn bị phát hiện.

Chàng nghĩ ngợi rồi khom lưng cúi người, mượn bóng đêm và cỏ cây che giấu, lén lút mò mẫm tới con đường mòn nhỏ.

Nguyên chủ chắc trước kia cũng từng đi qua đây, chàng có ít nhiều ấn tượng, hơn nữa ánh trăng sáng tỏ, ngọn núi cũng không cao, vì thế ban đầu chàng không quá lo lắng, nhưng mà….

“Mẹ kiếp quên mất bản thân đang bị thương!” Đi được mấy bước đã động phải vết thương, nhưng lại không thể không đi. Lục Quý Trì nhịn không nổi, cắn răng chảy nước mắt.

Bởi vì vết thương quá đau đớn, cả người lại rã rời, chàng chỉ còn cách đi mấy bước lại nghỉ, thêm mấy bước khác lại nghỉ tiếp.

Vốn là mười phút có thể đi hết đoạn đường, vậy mà chàng mất hẳn một canh giờ mới xuống tới nơi, lại còn vòng một vòng lớn, đến lúc về tới phòng, trời đã tảng sáng.

“…”

Thiếu niên cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi quá độ nằm vật ra giường bất động, chàng cảm thấy mình sắp thành một phế nhân.

“Điện hạ, ngài dậy rồi à?”

Mơ màng chợp mắt được một lúc, có cung nữ đi vào gọi chàng dậy, Lục Quý Trì mở mắt ra, định ngẩng đầu lại phát hiển cổ mình đau đến không thể cử động được.

“Điện hạ, ngài…vết thương của ngài sao lại rách hết miệng, sưng lên thế này?!

Lục Quý Trì lòng khổ sở nhưng vẫn cố gắng bình thản nhìn cung nữ đang giật mình sửng sốt kia: “Đi truyền thái y đi.”

Cung nữ hơi ngẩn người, vội vàng gật đầu một cái, sau đó đi ra ngoài, lúc về không chỉ đưa theo thái y tới, còn thêm cả Phương Trân Châu và Chiêu Ninh đế tình cờ đi ngang qua.

Lục Quý Trì: “…”

Bây giờ chàng không hề muốn gặp ông anh hờ này chút nào.

Nhưng lại không thể mở miệng bảo y cút đi.

Thật là bực mình.

Đột nhiên lại có ý muốn tiếp tục tạo phản.

“Không phải hôm qua vẫn bình thường à? Sau đang yên lành lại chuyển biến xấu như vậy?” Phương Trân Châu không biết con trai bà đang suy nghĩ điều gì, thấy vết thương chàng sưng vù cả lên, cảm thấy thật đau lòng.

Trong khoảnh khắc không có mỹ nhân bên cạnh, bà vẫn rất xứng đáng là một người mẹ ruột tuyệt vời.

Chiêu Ninh đế nhìn mẹ mình gần đây đặc biệt quan tâm tới đệ đệ hung dữ, quay đầu sang hỏi thái y: “Rốt cuộc là bị làm sao?”

Thái y cũng vô cùng bối rối không biết chuyện gì đã xảy ra, sau khi kiểm tra rõ lâu mới chần chờ đáp: “Điện hạ…nhìn giống như là do vận động kịch liệt trong một thời gian dài, không biết đêm qua điện hạ đã làm những gì?”

Lục Quý Trì thót cả tim, không hề nghĩ ngợi đáp: “Đêm hôm ngoại trừ ngủ ra, bổn vương có thể làm gì?”

“Con chắc chứ?” Dù sao cũng là mẹ ruột, Phương Trân Châu nhìn qua đã thấy không đúng, nhưng có đánh chết bà cũng không nghĩ con trai nhà mình tối qua đã trải qua những chuyện phong phú gì, vì thế sau hai lần đảo mắt tìm tòi quanh phòng, bà đột nhiên cầm chiếc áo khoác chàng đặt tạm ở góc giường lên, “Có phải con mộng du ra ngoài leo núi không? Nếu không sao áo choàng này lại dính nhiều gai nhỏ như vậy?”

Ôi mẹ ruột nương nương ơi làm ơn hãy dừng lại!!!!

Lục Quý Trì sợ hãi suýt thì nhảy dựng lên, nhưng mà đã không còn kịp nữa rồi, tầm mắt của Chiêu Ninh đế đã dán chặt lên đám gai nhỏ màu xanh ngay khi Phương Trân Châu vừa dứt lời.

Trong hành cung này chỉ có trên ngọn núi đó là có loại gai cỏ này, những nơi khác đều là hoa cỏ quý hiếm….Chiêu Ninh đế từ từ chau đôi mày, như cười như không nhìn lại.

Lục Quý Trì trong nháy mắt cả người đờ ra, trong đầu lại vang vọng lên câu hát: Sợ nhất là khi không khí trở nên yên tĩnh….

Hừ!

Mạng sắp mất tới nơi còn hát hò gì!

“Con cũng không rõ nữa, có, có khi con mộng du thật? Ha ha, nếu không tại sao con chẳng nhớ chút gì cả…” Chàng thiếu niên bị mẹ ruột đào hố mặt tái nghoét cố nén đi sự sợ hãi, bày ra vẻ thành thật, định thuyết phục mọi người….À, chủ yếu là ông anh hờ.

Nhưng ông anh hờ lại chỉ nhìn chàng với một ánh mắt thâm sâu khó lường, và im lặng.

Lục Quý Trì đành cam chịu số phận.

Vị đại huynh đệ đây nếu có thể dễ qua mặt như thế, Đại Chu đã sớm diệt vong.

Chẳng qua nếu nói ra sự thật….

Việt vương phi thì không sao, quan trọng là Sở hoàng hậu, y sẽ tin chàng là người thành thực, sẽ không nhìn những việc không nên nhìn chứ?

Mạo phạm hoàng hậu là tội cực lớn, nếu y không tin…

Mồ hôi trên cổ Lục Quý Trì thấm dần làm cả người chàng như lạnh toát, chàng đờ người ra suy nghĩ trong chốc lát, sau rồi cười lúng túng khai: “Được rồi, tối qua đệ có đi qua Tuyền viên rồi leo núi tản bộ, nhưng chỉ hóng mát tí thôi rồi lại theo con đường phía đông Lâm Nhai đi xuống…”

Chiêu Ninh đế hơi trầm tư, lát sau liền nở một nụ cười không nhìn ra cảm xúc: “Trời đêm khuya vắng, A Trì thật có nhã hứng.”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.