Căn phòng chìm vào im lặng chết người.
Tề Tuấn như bị ai bấm nút tạm dừng, đờ đẫn nhìn chằm chằm vào kẻ đang bị còng trên giường.
Cuối cùng, chính Tạ Diêm – người đang giơ bàn tay bị xích lên vẫy nhẹ hai cái – mới là người lên tiếng, thong thả hỏi: “Có chuyện gì à?”
Tề Tuấn bừng tỉnh. Hắn liếc Tạ Diêm một cái, rồi đột nhiên “ầm” một tiếng, đóng sập cửa lại.
Tạ Diêm: “…”
Đóng cửa vẫn chưa đủ, Tề Tuấn còn nhanh tay khóa chặt, chèn thêm đồ đạc chặn cửa, rồi vỗ ngực bình tĩnh lại như kẻ vừa thoát chết.
Vỗ được nửa chừng, hắn chợt nhớ ra điều gì đó, vội quay đầu lại. Trước mắt hắn là Sở Thập Hàm – không biết từ lúc nào đã đứng sát bên cạnh.
Tề Tuấn lập tức bật chế độ sinh tồn tối đa, hai tay vẫy loạn xạ: “Tôi chẳng thấy gì hết… thật đấy… à thì, tôi có thấy, nhưng tôi thề sẽ không tiết lộ với ai đâu! Tướng quân yên tâm đi! Ngài là thần tượng của tôi, tôi không bao giờ phản bội ngài đâu!!!”
Sở Thập Hàm liếc hắn một cái.
Tề Tuấn toàn thân run lên, lập tức tự động viết sẵn kịch bản biện minh: “Tướng quân làm đúng quá! Tin Tạ Diêm còn sống mà lộ ra thì nguy hiểm lắm! Đế quốc biết được lại lợi dụng năng lực của hắn gây chiến thì sao! Phải rồi phải rồi, nên nhốt hắn lại… cao tay quá cao tay…”
Sở Thập Hàm: “…” Nhốt cầm tù?
“Ngài nhốt hắn bao lâu rồi?” Tề Tuấn vừa lải nhải vừa quay lại ghế sofa, “Hiện tại chắc chưa ai phát hiện nhỉ? Nhưng phòng ngài chật quá, nhốt trong phòng ngủ nguy hiểm lắm! Cần tôi giúp tìm địa điểm khác không?… À mà cũng phải, loại người này chỉ có để bên ngài mới yên tâm được…”
Sở Thập Hàm khẽ nhíu mày, hiểu ra lối suy nghĩ của Tề Tuấn: Hắn tưởng Sở Thập Hàm vì lợi ích mà bí mật giam giữ Tạ Diêm, khiến cả thiên hạ tưởng Tạ Diêm đã chết…
“Nhưng mà…” Tề Tuấn tiếp tục đưa ra ý kiến, “mỗi cái còng tay này, trói được Tạ Diêm sao?”
Nhìn cái dáng thảnh thơi của Tạ Diêm kia, hắn thật sự lo Tạ Diêm sẽ tìm cách thoát ra làm hại Sở Thập Hàm.
Sở Thập Hàm trầm ngâm lên tiếng: ‘Khóa không được?’
Tề Tuấn trong đầu lóe lên một bóng đèn nhỏ.
…
Hai mươi phút sau, Sở Thập Hàm nhìn thấy món đồ Tề Tuấn sai người mang tới:
Còng tay, xiềng chân, xích sắt, gậy điện…
“Đây đều là đồ để khóa hắn.” Tề Tuấn cầm lấy một chiếc khóa miệng, hạ giọng nói “Còn cái này, phòng khi hắn đột nhiên la hét, làm kinh động người khác thì không hay, dùng cái này bịt miệng hắn lại…”
Sở Thập Hàm: ‘…’ Nghĩ rất chu đáo.
“Còn cả dụng cụ thẩm vấn hắn nữa!” Tề Tuấn tay trái cầm gậy điện, tay phải giơ cao roi da, “Hai thứ này tuyệt nhất, đánh không chết! Ừm… nhưng xét cho cùng hắn cũng từng cứu chúng ta mà… À không không! Tôi không có ý phản bội ngài đâu!! Tóm lại hai thứ này hiệu quả nhất! Đảm bảo hắn không chịu nổi!”