Học viện Quân sự hôm nay đặc biệt nhộn nhịp.
Trước đây, khi các cựu học viên tốt nghiệp trở thành những nhân vật kiệt xuất đối địch giữa hai phe, nhà trường trung lập thường tránh tổ chức hoạt động liên quan để giữ nghiêm quy tắc.
Nhưng giờ đã khác.
Đế quốc và Liên bang đã hợp tác, vấn đề Dị biến thể cũng được giải quyết. Nhân dịp kỷ niệm 100 năm thành lập, học viện tổ chức lễ kỷ niệm long trọng.
Ánh nắng xuyên qua cửa kính xe nổi, chiếu vào đôi mắt xanh trong vắt như bầu trời của Tạ Diêm.
Sở Thập Hàm nhìn alpha tóc nâu mắt xanh đang ngồi tựa ở ghế lái. Thực ra, đã lâu lắm rồi cậu không thấy Tạ Diêm như thế này.
Đẹp đến thế sao?” Tạ Diêm chống cằm, cánh tay đặt trên cửa xe, “Vậy là Tiểu Thập thích anh như thế này hơn à?”
Sở Thập Hàm lắc đầu: “Chỉ là lâu không thấy thôi. Anh thế nào cũng đẹp.”
“Thượng tướng Sở khéo nói thật đấy.” Tạ Diêm cười khẽ tiến lại gần, “Thế sau này em muốn nhìn thế nào? Thứ hai tư sáu mắt xanh, ba năm bảy mắt vàng, chủ nhật đổi kiểu? Hay em thích mắt chuyển màu?”
Sở Thập Hàm: “……” Vậy là hai dạng vẻ ngoài của Tạ Diêm có thể tùy ý thay đổi? Thế sao trước giờ hắn luôn giữ mái tóc trắng…
“Lười kiểm soát dị biến thôi.” Tạ Diêm đọc hiểu ánh mắt của cậu “Thực tế, nếu không sợ làm em sợ hãi, trạng thái dị biến của anh còn có thể sâu hơn.”
Sở Thập Hàm nghiêng đầu nhìn Tạ Diêm, đột nhiên đưa tay chỉnh lại cà vạt cho hắn. Cậu áp sát vào tai đối phương, thì thầm: “Ý anh là hai cái à?”
Từ cuối còn hơi nũng nịu.
“Ồ, hóa ra anh lo xa rồi,” Tạ Diêm nghiêng đầu, “Em rất mong chờ sao?”
Sở Thập Hàm sau khi chỉnh xong cà vạt, tay di chuyển lên, dùng ngón tay nâng cằm Tạ Diêm, kéo hắn lại hôn: “Nếu anh muốn.”
Tạ Diêm hợp tác đáp lại nụ hôn, còn liếm nhẹ môi cậu: “Anh sẽ cân nhắc kỹ, dù sao tối qua mới… vợ trông có vẻ không chịu nổi rồi.”
“Ừm, khó có ai chịu nổi một alpha làm cả đêm,” Sở Thập Hàm nhướng mày, “Tạ Diêm, thật ra hướng dị biến của anh là máy đóng cọc à?”
“Dù sao hôm nay cũng không phải làm việc.” Tạ Diêm mở cửa xe, nhìn quanh, “Yên Nhất Chu đâu?”
“Ở đằng kia.” Sở Thập Hàm liếc nhìn con đường nhỏ trong khuôn viên trường, nơi một đám học viên quân sự đang xúm xít quanh Yên Nhất Chu, ồn ào không ngớt. “Có vẻ cậu ta đang rất bận.”
“Ừm… xem ra khá được lòng các học viên.” Tạ Diêm thích thú ngắm cảnh Yên Nhất Chu vật lộn với đám sinh viên đến mức muốn điên đầu. “Chắc là không có thời gian tiếp đón chúng ta đâu.”
Lễ kỷ niệm lần này do chính Yên Nhất Chu đứng ra tổ chức. Cậu ta đã tuyên bố hùng hồn rằng nếu Tạ Diêm không đến ủng hộ, thì coi như tình bạn cả đời này chấm dứt!
Tạ Diêm suy nghĩ một chút, cảm thấy đôi khi cũng nhớ lại cuộc sống học viên ngày xưa, nên miễn cưỡng đồng ý với Yên Nhất Chu.