Tiêu Kì Nhiên hậm hực đi vào nhà, nào ngờ lại chạm mặt mẹ chồng đang ngồi chờ sẵn trong phòng khách.
Dẫu giận chồng cách mấy, nhưng gặp trưởng bối, cô vẫn lễ phép cúi đầu, chào hỏi:
“Thưa mẹ, con mới về!”
“Biết giờ này, mấy giờ rồi không?” Bà Linh đanh giọng, nét mặt tuyệt nhiên không dành cho con dâu mình một chút thiện cảm nào.
“Dạ, chín giờ kém năm ạ! Do hôm nay tốt nghiệp nên…”
“Khỏi lý do lý chấu gì hết. Đáng lẽ cô phải lo chú tâm vào chuyện sinh con nối dõi cho gia đình chồng, chứ có đâu mà ba năm ròng rã rồi vẫn chưa có bất cứ một tin vui nào. Còn học hành, tốt nghiệp gì đó, có cần thiết không, hả? Phận làm vợ, lẽ ra phải chăm lo chu đáo từng miếng ăn giấc ngủ cho chồng. Nhưng cô nhìn lại mình xem, ba năm qua đã làm tròn bổn phận của một người vợ chưa?”
Không cần biết nguyên nhân là gì, Tiêu Kì Nhiên cũng chẳng có cơ hội để giải thích, vì bà Linh đã trực tiếp cắt lời. Kết quả, cô bị mắng xối xả vào mặt, mà chỉ biết cúi đầu lắng nghe.
Suy cho cùng, bà ấy cũng là mẹ chồng của cô. Cô thương chồng mình, thì phải thương luôn gia đình chồng, tôn trọng là điều cần có. Nhưng ba năm làm dâu, cô chưa từng được mẹ chồng công nhận.
Cứ mỗi lần bà sang chơi, là y như rằng cô áp lực kinh khủng. Đi đứng, ngồi hay nằm, bất cứ một hành động nào, cũng không khiến bà hài lòng.
Dẫu cô có chồng hết lòng thương yêu, chiều chuộng, nhưng đôi khi vẫn tủi thân vì không được mẹ chồng công nhận.
“Vâng! Sau này, con sẽ cố gắng nhiều hơn. Giờ con thấy hơi mệt, xin phép mẹ cho con lên phòng.”
Tiêu Kì Nhiên lặng lẽ lên lầu, Hắc Nhật Đông cất xe xong cũng vào tới.
Thấy bóng dáng cô dường như ủy khuất, còn có hành động lau nước mắt. Anh lập tức nhíu mày, đồng thời nhìn qua mẹ mình đang chễm chệ ngồi trên sofa, ung dung uống trà.
Anh bực dọc bước tới, trầm giọng hỏi:
“Mẹ lại la vợ con?”
“La mắng cũng là để dạy dỗ nó cách làm dâu, làm vợ. Thế thì sai hay sao?” Bà Linh bất mãn đáp trả.
“Vợ con, tự con biết dạy. Mẹ không cần xen vào.”
Dù là mẹ ruột, Hắc Nhật Đông cũng chẳng nể mặt. Dứt khoát bỏ lại một câu, rồi đi thẳng lên phòng tìm vợ.
Lên tới nơi, nhìn ngang ngó dọc, tìm mãi mới thấy Tiêu Kì Nhiên đứng ngoài ban công và đang nói chuyện điện thoại với ai đó.
Thấy vậy, anh lại kiên nhẫn đợi tới khi cô nói chuyện xong, mới bước ra, chủ động ôm ấp bảo bối của mình từ phía sau.
“Giận chuyện gì cứ nói ra cho nhẹ lòng, chứ đừng ôm hết vào người, lâu ngày tích tụ lại sinh ra trầm cảm, thì không hay đâu.”
“Em chỉ cảm thấy mình vô dụng, làm chuyện gì cũng không xong. Đến cả việc đơn giản nhất là sinh con cho chồng cũng không làm được.” Tiêu Kì Nhiên buồn sầu tự trách, nói xong nước mắt lại lặng lẽ tuôn rơi.
Biết vợ mình khóc, Hắc Nhật Đông đau lòng vô cùng.
Anh vội đổi tư thế ra phía trước, để được tận tay lau mắt cho bảo bối của mình.
“Em đừng để ý mấy lời nói của mẹ. Lỗi tại anh lớn tuổi, tinh lực yếu kém, nên mãi vẫn chưa có con. Chứ không liên quan gì tới em hết.”
An ủi bằng lời không đủ, anh lại ôm cô tựa vào lòng. Vuốt ve, dỗ dành, nhưng Tiêu Kì Nhiên vẫn không ngừng khóc.
“Đâu phải chỉ riêng chuyện đó, còn những chuyện khác cũng vậy. Đến việc nhỏ nhất cũng phải nhờ anh ra mặt, em cảm thấy mình giống như gánh nặng của anh vậy.” Tiêu Kì Nhiên sụt sùi, nghẹn ngào nói.
“Vừa rồi anh bế em, nhưng có thấy nặng gì đâu. Còn đang định bảo dì Quế làm nhiều món tẩm bổ cho em béo lên vài cân đấy.”
Màn đáp trả lệch chủ đề, hòng trêu chọc của người đàn ông đã thành công khiến Tiêu Kì Nhiên bật cười, dù gương mặt vẫn lấm lem nước mắt.
Cô vươn mặt lên nhìn anh, thút thít nhắc nhở:
“Em đang nói chuyện nghiêm túc mà.”
“Anh cũng đâu có đùa!” Hắc Nhật Đông dửng dưng đáp.
Nói xong, anh lại dùng hẳn hai bàn tay để lau hết nước mắt trên mặt cô, sau đó còn tặng thêm một nụ hôn thật ngọt ngào lên môi cô gái.
Thỏa mãn xong, anh lại tiếp tục nâng niu cô trong vòng tay của mình, nhỏ nhẹ dỗ dành:
“Anh biết, em có rất nhiều áp lực khi ở bên anh. Nhưng thay vì tự ti, sao em không lấy đó làm động lực cầu tiến? Anh không yêu cần vợ anh phải tài giỏi như ai đó, phải kiếm ra tiền hay đứng trên một địa vị nổi trội, bởi vì có anh là em đã có tất cả. Anh cũng không bắt ép em phải an phận ở nhà, nhưng nếu ra ngoài xã hội khiến em sầu muộn, áp lực thì anh không hề muốn.
Anh luôn luôn tôn trọng em. Cho nên, em cứ thoải mái là chính mình, đừng cố gồng gánh, điều đó chỉ khiến em mệt mỏi và cả anh cũng vậy, tệ hơn có khi còn ảnh hưởng đến hòa khí vợ chồng mình.
Anh thích một cô gái tự tin và yêu em, vì tình yêu chứ không vì điều gì khác. Còn việc con cái là vận mệnh trời ban, chúng ta căn bản không thể cưỡng cầu, mà chỉ có thể cố gắng nổ lực hơn nữa. Anh tin chắc, có công “cày bừa” kiểu gì cũng dính.”
Nói rất nhiều, nhưng anh vẫn chốt gọn lời cuối bằng một câu nói dí dỏm, để cô gái của mình được vui vẻ.
Chưa biết tối nay anh định “cày bừa” kiểu nào, nhưng hiện tại thấy anh nổ lực dỗ vợ thế này, thì cô cũng không đành tiếp tục buồn sầu nữa, nên đã đáp trả bằng một nụ cười kèm hành động choàng tay qua cổ, âu yếm thân kề thân với chồng.
“Chỉ cần cố gắng hơn, là nhất định sẽ dính?” Cô tinh nghịch, khẽ hỏi.
“Chắc chắc, qua đêm nay sẽ dính bầu.” Hắc Nhật Đông đáp trả chắc nịch.
Và Tiêu Kì Nhiên đã mỉm cười tà mị:
“Em tin anh!”