Xoảng…
Âm thanh gây chấn động vang lên, sau đó là một dòng nước mang mùi tanh có màu đỏ của máu vừa tuôn xuống trán Trình Khiếu.
Người phụ nữ bị hắn níu giữ trong vòng tay cũng bị ai đó cướp mất.
Một màn xuất hiện như siêu sao của Hắc Nhật Đông và hành động giải cứu mỹ nhân trên, khiến tất thảy mọi ánh nhìn đều trầm trồ, há hốc.
“Con mẹ nó, thằng nào dám ra tay với ông đây, hả?”
Bị úp sọt, Trình Khiếu tức đỏ cả mặt, vừa gầm rú vừa quay lưng lại nhìn người đàn ông phía sau. Có vẻ như tầm nhìn của hắn hạn hẹp, nên căn bản không thể nhận ra người trước mặt mình là ai. Vẫn tiếp tục ngông nghênh.
“Thằng chó này, dám đánh cả tao à?” Hắn nghiến răng nghiến lợi mắng chửi, rồi trực tiếp chộp lấy chai rượu trên bàn, lao về phía Hắc Nhật Đông.
Nguy hiểm trước mắt, nhưng người đàn ông ấy vẫn tuyệt nhiên bình thản đứng yên một chỗ, ôm eo cô gái của mình. Tiêu Kì Nhiên lo sợ và anh thì không hề.
Bởi vì Trình Khiếu chưa kịp ra tay, đã bị Tân Tử tóm gọn, dùng vài đòn đơn giản đã thành công khiến hắn nằm dưới chân Hắc Nhật Đông.
Gương mặt của anh lạnh lùng cực độ, sâu trong đáy mắt chỉ tồn tại tia chết chốc khi liếc mắt nhìn tới tên đàn ông đang nằm dưới chân mình.
Thấy anh nới lỏng cà vạt, chuẩn bị màn “chào hỏi” Trình Khiếu, nỗi lo lắng trong lòng Tiêu Kì Nhiên càng trỗi dậy.
Cô ôm cánh tay anh, khẽ khàng gọi một tiếng:
“Chồng…”
Và cũng chỉ có cô, mới ngăn được Hắc Nhật Đông. Anh quay qua nhìn cô, ánh mắt liền dịu dàng hơn hẳn.
“Bảo bối sợ, sẽ xảy ra án mạng?”
Tiêu Kì Nhiên e dè dặt gật đầu. Không phải cô lo cho người đàn ông kia, mà sợ rằng chồng mình gặp phiền phức không đáng có.
Bản tính anh ghen tuông, chiếm hữu cao. Bởi vậy, mỗi khi ra đường cô luôn hạn chế tiếp xúc với nam giới. Riêng những trường hợp ngoài ý muốn như này, cũng không phải lần đầu tiên xảy ra.
Trước đó, cũng từng có một người trêu ghẹo, giở thói sàm sỡ cô. Thế là trong đêm đó, liền bị Hắc Nhật Đông tẩn cho một trận thừa sống thiếu chết, rồi tiễn thẳng vào tù.
Thế lực anh lớn mạnh, nhưng cô vẫn sợ phát sinh nhiều thù hận sẽ bất lợi cho bản thân. Vì kẻ thù thường nấp trong bóng tối chờ đợi thời cơ. Chưa kể tới ti tỉ vấn đề khác trong gia đình, thực tình cô rất lo ngại.
Đang lo sốt vó, nhưng thấy anh vừa cười một cái, cô cũng nhẹ lòng phần nào.
“Đừng lo, anh biết chừng mực.”
Nhã nhặn trấn an cô song Hắc Nhật Đông cũng ngồi xổm một chân xuống, dùng tay túm tóc Trình Khiếu, bắt hắn ngẩng mặt nhìn mình cho thật rõ, rồi lạnh giọng lên tiếng:
“Biết người phụ nữ, mày vừa chạm vào là ai không?”
Hắn lắc đầu, Hắc Nhật Đông liền nhếch mép cười khinh bỉ.
“Thảo nào mới dám vênh váo như vậy. Chứ nếu mày biết cô ấy là người phụ nữ của Hắc Nhật Đông, chắc có quỳ lạy cũng chẳng dám tới gần đâu nhỉ?”
Nghe nhắc tới cái tên “Hắc Nhật Đông” hắn mới bắt đầu sợ xanh cả mặt. Cũng biết được bản thân vừa chọc nhầm ổ kiến lửa, nên lập tức rối rít thành khẩn.
“Hóa ra là Hắc tổng, tôi đúng là có mắt như mù, mới dám cả gan ăn nói xấc xược với ngài. Ở đây, tôi xin dập đầu tạ lỗi với ngài và Thiếu phu nhân ngay.”
Nói rồi, hắn liền quỳ xuống, bắt đầu tạ lỗi bằng cách dập đầu liên tục.
“Hình như lực va chạm còn hơi nhẹ thì phải.” Hắc Nhật Đông thong thả buông lơi một câu.
“Dạ dạ, tôi sẽ dập mạnh hơn, mạnh hơn nữa.” Hắn lúc bấy giờ lại như một con khuyển biết nghe lời. Cứ dập đầu tới lúc rướm máu.
Vậy mới khiến Hắc Nhật Đông hài lòng.
Anh chẳng nói năng gì cả, chỉ quay lại nhanh chóng bế cô gái của mình ra về.
[…]
Cuối cùng thì, Tiêu Kì Nhiên cũng được chồng hộ tống về tới tận nhà.
Thấy cô cứ buồn buồn, còn không chịu xuống xe. Hắc Nhật Đông cũng không hối thúc, không cáu kỉnh về chuyện cô đi uống rượu tới khuya, thậm chí vẫn rất ôn nhu, hỏi:
“Gặp rắc rối, sao không gọi cho anh?”
“Chút chuyệt nhỏ thôi mà, em nghĩ mình tự giải quyết được.” Tiêu Kì Nhiên khẽ đáp.
“Vậy nếu lúc nãy anh không tới kịp, em sẽ xử trí thế nào?” Hắc Nhật Đông tiếp tục điềm đạm, nhẹ nhàng.
“Giao Giao sẽ gọi điện báo cảnh sát. Với hành vi đó của Trình Khiếu, hắn nhất định bị giam giữ vì tội cố ý quấy rối người khác.” Bằng kinh nghiệm học luật của mình, Tiêu Kì Nhiên rất dứt khoát khi đưa ra câu trả lời.
Thế mà, nghe xong Hắc Nhật Đông lại cười. Cũng chính nụ cười của anh, khiến cô cảm thấy khó chịu hơn.
“Em tưởng, luật pháp sẽ thật sự trừng trị những kẻ tài phiệt như hắn sao?”
“Phải! Người có tiền, có địa vị, chính là người có tiếng nói nhất trong xã hội này. Luật pháp căn bản chẳng thể làm gì họ hết. Bởi vì sức mạnh của đồng tiền đủ để rửa sạch tất thảy mọi tội ác. Người giàu đáng trọng, còn người nghèo thì bị khinh.”
Câu nói vô tình của Hắc Nhật Đông, dường như lại là giọt nước làm tràn ly, khiến bấy nhiêu ấm ức trong lòng Tiêu Kì Nhiên bùng nổ.
Cô bực bội nói hết ra, rồi hậm hực bỏ vào nhà trước. Để lại người đàn ông bất lực nhìn theo.
Anh đã nói sai chỗ nào ư?