Với quyết tâm và bản lĩnh của mình, chỉ một tháng sau tốt nghiệp, Tiêu Kì Nhiên đã thành công gia nhập vào một công ty luật khá tiếng tăm trong thành phố.
Bước ngoặc đầu tiên trong sự nghiệp đã khởi sắc, nhưng chuyện con cái đối với cô vẫn là nỗi lo lắng lớn lao. Vì tính tới thời điểm hiện tại, cũng đã hơn ba năm sau kết hôn, chưa kể tới những lần vượt rào trước cưới của cả hai, mà mãi vẫn không thấy đậu thai.
Rốt cuộc, nguyên nhân vì đâu chứ?
Dù vấn đề con cái nam giải, nhưng Tiêu Kì Nhiên không vì vậy mà bỏ rơi cuộc sống lẫn công việc của mình.
Hôm nay, ngày thứ 15 cô đi làm.
Sáng ngủ dậy, trang phục công sở đã được chồng cô chuẩn bị xong. Xuống tới phòng ăn, bữa sáng đặt sẵn trên bàn và người đàn ông ấy chỉ chờ cô xuống dùng bữa.
Những ngày không có mẹ chồng đến thăm, cuộc sống của Tiêu Kì Nhiên vô cùng thoải mái, cứ hệt như một nàng công chúa sống trong lâu đài của mình và Hắc Nhật Đông là hoàng tử đời cô.
“Ăn sáng xong, anh đưa em đi gặp một người.”
“Ai vậy anh? Em có quen không?” Cô hồn nhiên nhìn anh, thăm hỏi.
“Em từng gặp rồi, nhưng chắc không để ý tới nên có thể lát nữa sẽ không nhận ra.”
“Anh làm em tò mò nha! Thế anh đưa em đi gặp người đó liền đi, em ăn xong rồi.” Tiêu Kì Nhiên vô cùng hào hứng.
Mà Hắc Nhật Đông thì nổi tiếng chiều vợ, nên dù ăn chưa xong, nhưng anh vẫn đồng ý với cô.
Rời khỏi phòng ăn, Tiêu Kì Nhiên được đưa ra phòng khách để gặp một cô gái có vẻ ngoài cực kỳ cá tính. Là nữ, nhưng mặc vest trông cool ngầu vô cùng. Ngắm nhìn thật kỹ gương mặt của cô ấy, cuối cùng cô cũng ngờ vực nhận ra người quen, nên liền quay qua tỏ vẻ vui mừng với người bên cạnh.
“Cô ấy là người từng cứu em trong tù.”
“Là tôi nhận sự ủy thác của Hắc tổng thôi! Thiếu phu nhân không cần giữ trong lòng.” Cô gái lịch sự cất lời.
Cũng câu nói đó, khiến Tiêu Kì Nhiên rơi vào nét mặt ngơ ngơ, chưa hiểu rõ chuyện gì.
Lúc này, Hắc Nhật Đông lại hiển nhiên ôm eo vợ, bình thản tiếp lời:
“Từ giờ, Diêu Mạt Li sẽ là trợ lý kiêm vệ sĩ cho em.”
“Em vừa đi làm có mấy ngày đã để vệ sĩ đi theo thế này, làm sao được? Có cần thiết không anh?”
“Cần! Ngoài đường, Diêu Mạt Li là vệ sĩ, nhưng đến công ty cô ấy sẽ là trợ lý của em. Yên tâm đi, anh sắp xếp ổn thỏa cả rồi. Cô ấy sẽ không can thiệp vào bất cứ việc gì, nếu chưa được em cho phép. Tất cả cũng chỉ vì an toàn của em thôi, nên đừng nghĩ oan cho anh, bảo rằng anh kiểm soát em.”
“Em chỉ sợ cô ấy đi theo em, sẽ buồn chán đến chết mất thôi.” Tiêu Kì Nhiên ủ rũ, tỏ vẻ không được vui cho lắm.
[…]
Dù muốn hay không, thì sau đó Tiêu Kì Nhiên cũng phải chấp nhận Diêu Mạt Li trở thành cộng sự trong hành trình mỗi ngày của mình.
Trên đường đi làm, Tiêu Kì Nhiên vẫn có một số nghi vấn chưa được giải đáp, nên đã chủ động bắt chuyện với Diêu Mạt Li.
“Cô Diêu, năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi?”
“Tôi 28!” Diêu Mạt Li vui vẻ đáp.
“Vậy chị lớn hơn tôi năm tuổi. Thế cứ xưng hô chị em cho thân nha! Tôi gọi chị bằng chị Mạt Li, chị cứ gọi tôi là Nhiên Nhiên, được không?”
Cách giao tiếp gần gũi của Tiêu Kì Nhiên, giúp Diêu Mạt Li cảm thấy thoải mái hơn và cô ấy đã mỉm cười.
“Được thì được đó. Nhưng chỉ sợ Hắc tổng bảo tôi vô phép với phu nhân của ngài ấy thôi.”
“Chuyện đó có em bảo kê, chị khỏi lo.” Tiêu Kì Nhiên tự tin quyết định.
Sau đó, không gian trong xe im ắng được một chút, thì cô lại ngập ngừng hỏi thêm:
“Mạt Li, chị có thể nói rõ hơn cho em biết về chuyện từng cứu em lúc bị ám sát trong tù là như nào không?”
“Hắc tổng chưa nói với em hả?” Diêu Mạt Li khá ngạc nhiên.
“Em có nghe gì đâu, mãi tới hôm nay mới biết được một chút ấy chứ.”
Nhìn điệu bộ đáng yêu của cô gái đang trưng ra, Diêu Mạt Li cũng hiểu tại sao Hắc Nhật Đông lại bất chấp yêu chiều cô gái này đến thế.
Tiêu Kì Nhiên quả thực là một cô gái, mà khiến người ta nhìn vào chỉ muốn nâng niu, chiều chuộng. Cả Diêu Mạt Li là phụ nữ, cũng kiềm lòng không đặng.
“Thật ra, năm đó chị cũng không biết Hắc tổng là ai. Chỉ biết từ lúc em xuất hiện trong phòng giam, thì cán bộ đã kêu chị âm thầm bảo vệ em thôi. Sau này, lúc được giảm án năm năm, chị mới biết là Hắc tổng giúp đỡ, nhằm trả công chị cứu em. Ngài ấy còn sắp xếp cho chị một thân phận mới, để phù hợp đi theo em. Hắc tổng, quả thực là một người đàn ông quá hoàn hảo. Chị càng ngưỡng mộ em hơn, khi mọi sự hoàn hảo đó, ngài ấy đều chỉ dành cho riêng em.”
Một câu chuyện, mà mãi đến ba năm sau cô mới được biết, được thấu hiểu sự chu đáo, hết lòng lo lắng của người bạn đời đã dành cho mình trong lúc hoạn nạn.
Chồng cô thật tốt, anh không chỉ là chồng mà còn là người thân duy nhất còn sót lại trên cõi đời này của cô. Anh là cả thế giới to lớn, bao bọc cô một cách trọn vẹn nhất, sẽ chẳng cho ai có cơ hội làm hại cô.
Anh tốt như vậy, còn cô lại chưa từng làm được chuyện gì cho anh, đến một bữa cơm đàng hoàng cũng chưa bao giờ có.
Tiêu Kì Nhiên, cô tệ quá!
…—————-…
Vì những việc Hắc Nhật Đông đã làm cho mình, Tiêu Kì Nhiên quyết tâm trở thành một người phụ nữ đảm đang.
Hôm nay, cô quyết định tan làm sớm, để về nhà nấu cơm tối cho chồng. Mặc dù có dì Quế hỗ trợ, nhưng nấu ăn vẫn là một vấn đề vô cùng khó khăn với Tiêu Kì Nhiên.
Cứ hễ khi vào bếp, không đứt tay thì cũng bị bỏng. Nhiều lần như vậy, nên Hắc Nhật Đông cấm tuyệt đối không cho cô nhúng tay vào chuyện bếp núc nữa, cả dì Quế cũng không dám chỉ dạy cô thêm. Nhưng hôm nay, dưới bảy bảy bốn chín lần năn nỉ, thì dì ta cũng xiêu lòng.
Chật vật hết mấy tiếng, cuối cùng Tiêu Kì Nhiên cũng chuẩn bị xong vài món, mà Hắc Nhật Đông thích nhất. Nhìn mấy đĩa thức ăn trên bàn, cô không thể giấu đi nét mặt phấn khích và mong chờ.
Đúng lúc hân hoan, cô chợt thấy bụng dưới đau râm ran, nghĩ thầm chắc lại sắp tới kỳ sinh lý, nên vẫn mảy may không để ý tới.
Tiếp tục công việc đến khi hoàn thành bữa tối, Hắc Nhật Đông cũng đã về tới. Cô định chạy ra mừng anh về, nhưng vừa di chuyển nhanh hơn một chút, thì bụng lại đau nhiều hơn, nên không dám vội vã nữa. Chỉ đành từ từ đi ra và hạnh phúc đáp lại vòng tay biểu thị muốn ôm của người đàn ông.
“Bảo bối, nhớ em quá!”