Bầu không khí hơi tế nhị, Hoắc Minh ho nhẹ một tiếng: “Cháu đang dẫn dắt chú phạm tội đấy! Nếu bị mẹ của Hoắc Tây phát hiện ra thì không xong đâu, thể nào cũng phải tụng kinh suốt hai tháng.”
Nhưng ông luôn rất thích cái này, cầm lên nhìn cả buổi rồi mới đặt xuống.
Trương Sùng Quang khuỵu gối ngồi xuống chiếc ghế sô pha gần đó, nói chuyện với Hoắc Minh về Tây Á.
Có một dự án lớn, anh vẫn phải bàn bạc với Hoắc Minh.
Có lẽ là do đàn ông suy nghĩ khác một chút, mặc dù bình thường Hoắc Minh thường rất ghét anh, nhưng khi nói đến chuyện làm ăn thì đàn ông rất kiềm chế và lý trí, nói chuyện khoảng mười phút thì xong.
Hoắc Minh lại bắt đầu trêu chọc Tiểu Hoắc Tinh.
Người giúp việc mang một chiếc nôi nhỏ đặt Tiểu Hoắc Tinh lên. Cô nhóc nằm rất thoải mái, ăn đến mức bụng no căng.
Trong mắt Hoắc Minh tràn đầy dịu dàng, ông nói với Hoắc Tây: “Trông rất xinh! Em bé có bố trông chừng rồi, con xuống dưới tâm sự với mẹ đi, mấy ngày nay bà ấy luôn nhớ con.”
Mũi Hoắc Tây hơi chua, sao cô có thế không biết chứ?
Cô “dạ” một tiếng: “Con đi gặp mẹ.”
Sau khi cô đi xuống lầu, bầu không khí trong phòng có chút tế nhị, Trương Sùng Quang cũng không còn thoải mái như trước… Hoắc Minh khẽ mỉm cười: “Cậu chăm sóc hai mẹ con cực khố ĩ rồi.
Trương Sùng Quang muốn nói chuyện, lại phát hiện cổ họng mình hơi nghẹn ngào…
*
Hoắc Tây đi xuống lầu, hỏi người giúp việc, tìm được Ôn Noãn.
Ôn Noãn đang trang trí sảnh hoa nhỏ, định trưa sẽ ăn ở đây. Có lẽ đã lâu rồi trong nhà không náo nhiệt như vậy, ôn Noãn cắm hoa hòng xanh vào trong, bỗng nhiên cảm thấy rất buồn bã, cứ ngấn ngơ ngơ ngẩn.
Hoắc Tây đi vào đúng lúc nhìn thấy.
Trong lòng cô biết lý do nên từ từ đi tới, nhẹ nhàng ôm ôn Noãn từ phía sau, nhẹ nhàng nói: “Mẹ, con không sao, trong khoảng thời gian này con sống rất tốt. Mẹ xem… con có thêm tí thịt rồi này.”
Ôn Noãn cảm thấy khó chịu nhưng lại không muốn Hoắc Tây lo lắng.
Bà gác việc mình đang làm sang một bên, kéo Hoắc Tây ngồi xuống và hỏi chi tiết về cuộc sống gần đây của cô.
Cách một ngày Trương Sùng Quang sẽ đến bệnh viện một lần, nhưng ôn Noãn luôn cảm thấy không yên.
Hoắc Tây khẽ mỉm cười: “Thật sự rất tốt, anh ấy cũng không ép buộc con làm gì cả.”
Ôn Noãn cảm thấy dễ chịu hơn.
Sau đó, bà do dự một chút rồi vẫn hỏi Hoắc Tây: “Một tháng nữa con định thế nào?”
Hoắc Tây thắt chặt khăn choàng trên người, thấp giọng nói: “Có lẽ nên rời đi thôi! Mẹ, có những nổi đau mà thời gian không thể chữa lành, cũng không phải anh ấy đối xử tốt với con là có thể bù đắp được. Con không thế quên được chuyện đó, cũng không thể quên những gì anh ấy đã làm với con ở nước ngoài.”
Một người phụ nữ bị người yêu ép làm việc
đó.
Cô không có cảm giác, anh tìm mọi cách đề cô tiếp nhận.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!