Anh sáp lại gần cô nói, phả hơi thở nóng hổi quanh quấn quanh cô, xâm nhập vào tứ chi cô.
Ngứa ngáy tê dại.
Hoắc Tây cảm thấy quá thân mật nên quay mặt đi chỗ khác, cứng ngắc nói: “Em còn chưa uống canh xong.”
Trương Sùng Quang nhìn chằm chằm vào cô.
Một lúc sau, anh tiến về phía trước, nếm thử đôi môi cô.
Giọng anh trầm thấp: “Canh hơi chua, nhưng khá thích hợp với sản phụ.”
Nói xong, anh cụp mắt nhìn thoáng qua ngực cô, trong đó có ẩn ý gì đó, những lời nói của nam nữ trưởng thành không cần phải giải thích kỹ càng cũng có thể hiểu được.
Mặt Hoắc Tây nóng bừng, đấy vai anh ra.
Cô lại ngồi xuống uống canh, vì từ nhỏ tư thái của cô đã tốt nên ngay cả khi đang ở cữ thì cô vẫn đoan trang và xinh đẹp.
Trương Sùng Quang nhìn một lúc lâu, ánh mắt dịu dàng.
Ngày hôm sau, Hoắc Tây ra tháng đã có thể ra ngoài, Trương Sùng Quang đưa cô và các con về biệt thự nhà họ Hoắc.
Tính toán thì đây là lần đầu tiên anh đi vào từ cửa chính kế từ vụ việc ở Melbourne.
Mọi người của nhà họ Hoắc rất cảm khái.
Những người giúp việc cũng biết anh Sùng Quang đã cứu ông chủ, thân phận báy giờ đã khác trước, tuy nhiên nghe nói vẫn chưa phục hôn nên bọn họ cũng không biết nên gọi anh là gì, lúc nhìn Trương Sùng Quang khá mất tự nhiên.
Trương Sùng Quang thì không sao cả.
Anh mở cửa xe cho hai đứa trẻ xuống xe, Miên Miên và Duệ Duệ chạy đi thăm ông nội. Trương Sùng Quang nhìn hai đứa, quay sang Hoắc Tây nói: “Gần đây hình như chúng nó cao lên rồi, Duệ Duệ cũng sắp cao gần bằng Miên Miên.”
Vừa nói, anh vừa cấn thận đỡ Hoắc Tây xuống xe.
Vào mùa thu tháng mười, thời tiết đã se lạnh.
Trương Sùng Quang giúp cô sửa sang lại khăn choàng trên vai, dịu dàng nói: “Em bế con vào trước đi, anh đi lấy đồ.”
Hoắc Tây gật đầu, lúc này ôn Noãn đi ra chào đón. Sau khi đứa bé xuất viện, õn Noãn
chưa từng gặp lại nên lúc này rất nhớ bọn họ.
Bà nhìn kỹ đứa bé, rồi nhìn Hoắc Tây, cuối cùng cũng yên tâm.
Tất cả đều tốt!
Trương Sùng Quang vẫn gọi “mẹ” như trước, sau đó mở cốp xe lấy quà ra, bộ dạng rất đương nhiên, như thể anh vẫn là một thành viên trong nhà, đưa vợ con về thăm nhà như trước.
Tâm trạng của ôn Noãn phức tạp.
Bà giúp Trương Sùng Quang cầm hai thứ, động tác Trương Sùng Quang khựng lại, quay đầu mỉm cười: “Cảm ơn mẹ.”