Không có người nào thực sự lạc quan về mối quan hệ của bọn họ.
Bao gồm cả Hoắc Tây, cô cũng nói mình sẽ ra đi, dù anh đã biết từ lâu nhưng trái tim anh vần rất đau.
Trương Sùng Quang nở nụ cười rất nhạt.
Anh không đi vào ngay mà đi đến lối đi trổng, lấy trong túi ra một bao thuốc lá, đôi bàn tay run rấy châm lửa, rít vài hơi, những ngón tay thon dài vẫn run rấy.
Yết hầu Trương Sùng Quang hơi lăn.
Có lẽ cho đến khi chết, Hoắc Tây cũng sẽ không tha thứ cho anh.
Ý thu dày đặc, qua khung cửa kính, những bông hoa mới trồng bên ngoài đang nở rộ, càng làm nối bật sắc mặt xám xịt của người đàn ông.
Trương Sùng Quang hút xong điếu thuốc thì quay lại gõ cửa.
“Hoắc Tây.”
Bên trong, ôn Noãn nhìn Hoắc Táy, nhẹ giọng nói: “Thằng bé tới tìm con!”
Hoắc Tây cười nhạt, đi tới mở cửa. Vừa mở cửa, cô đã ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng, không quá nồng nhưng cũng khiến người ta
không thể phớt lờ.
Hoắc Tây giật mình.
Cô biết Trương Sùng Quang cơ bản đã bỏ thuốc lá, sao bây giờ lại bắt đầu hút thuốc?
Trương Sùng Quang cúi đầu nhìn cô, nói bằng giọng rất dịu dàng: “Bên này bố trí xong chưa? Chút nữa người giúp việc phải dọn món rồi.
Hoắc Tây phục hồi tinh thần lại, nhanh chóng nói: “Xong ngay đây.”
Ánh mắt Trương Sùng Quang sáu thẩm, cuối cùng cũng không nói nhiều mà là vào giúp ôn Noãn làm một số việc nhà. Từ nhỏ anh lớn lên bên cạnh ôn Noãn và Hoắc Minh, biết rất rõ thói quen của ôn Noãn nên dù không còn thân thiết như trước nhưng cũng không vấn đề gì.
Sau khi sắp xếp xong, ôn Noãn nhìn chiếc bình màu xanh ở giữa.
Không ai biết chiếc bình này chính là chiếc bình trong căn hộ nhiều năm trước, bà đã mua nó sau khi xảy ra quan hệ thân mật lần đầu tiên với Minh. Sau đó vì một sổ việc nên cô đã bán nó đi, nhưng Hoắc Minh lại tìm thấy nó.
Lượn vòng nhiều năm như vậy, chiếc bình xanh này vẫn còn đó.
Con của bà và Minh cũng đã lớn như vậy rồi.
ôn Noãn nhìn hồi lâu rồi nói với Trương Sùng Quang: “Để người giúp việc mang đ’ô ăn lên đi!”
Bữa cơm náo nhiệt, chắc là sợ Hoắc Doãn Tư và Trương Sùng Quang lại đánh nhau nên Hoắc Minh không cho con trai về. Sau bữa ăn, ông lại lên cơn nghiện cờ, Trương Sùng Quang bèn chơi hai ván với ông.
Sau khi bị thương, cơ thể Hoắc Minh suy yếu, tóm lại là không địch lại.
Cả hai ván đều thua.
Ông nhìn bàn cờ thở dài: “Già rồi! Sau này là thiên hạ của người trẻ tuổi các cậu.”
Trương Sùng Quang đặt lại quân cờ đen trắng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!