Chương 15.
Sau một ngày làm việc mệt nhoài, cả người tôi mệt mỏi rã rời. Giờ chỉ muốn đi lên phòng tắm rửa sạch sẽ rồi “đánh” một giấc đến tận sáng mai mới tỉnh. Chứ còn tâm trạng đâu mà cãi nhau với Dương.
Tôi nói:
– Anh đừng có quá đáng. Nếu không tin lời tôi, ngày mai có thể đến công ty kiểm tra lại camera.
Tôi vừa dứt lời Dương đứng bật dậy, bước đến chỗ tôi. Khoảng cách giữa tôi và anh ta càng lúc càng gần. Mặc dù tôi không làm gì sai, nhưng đối diện với bộ dạng như “ôn thần” của Dương bây giờ tôi vẫn rất sợ. Nên anh ta tiến một bước, tôi lại lùi về sau một bước. Lùi đến khi lưng chạm vào tường, không còn đường lui tôi mới miễn cưỡng dừng lại. Dương đặt một tay lên tường, không cho tôi cơ hội trốn thoát rồi cúi đầu khẽ nói vào tai tôi:
– Cô nghĩ cô xứng để tôi phải đi kiểm tra camera sao?
– Nếu tôi đã không xứng thì anh còn quan tâm đến đời sống riêng tư của tôi làm gì? Tôi đi đâu với ai cũng không liên quan đến anh.
Cơ mặt Dương thoáng chốc cứng đờ, nhưng rất nhanh sau đó anh ta lại nở nụ cười nhạt:
– Có phải cô quên lời cảnh cáo của tôi rồi không?
Tôi từng nói mình rất ghét thái độ thờ ơ, bất cần này của Dương. Tuy tôi và anh ta đang tiếp xúc, nói chuyện với nhau ở cự ly rất gần nhưng cảm giác cách xa cả muôn trùng đại dương. Anh ta dùng lời lẽ sắc bén làm tổn thương tôi, tôi cũng không ngại phản bác lại anh ta bằng những lời cay độc thấu tận vào tim phổi. Chúng tôi đều là những kẻ điên, không còn thuốc chữa. Tự làm tổn thương nhau, rồi tự gặm nhấm chịu đựng nỗi đau một mình.
– Anh chê IQ của tôi thấp, sao tôi có thể nhớ được lời anh cảnh cáo?
Lời vừa nói khỏi mồm tôi, Dương nổi giận đùng đùng. Anh ta bất chấp mọi thứ xung quanh đưa tay giữ chặt hai vai tôi, để tôi không thể giãy giụa rồi cúi xuống cắn vào cổ tôi một cái. Tôi vừa đau vừa giật mình nên gào toáng lên:
– Anh điên à? Bỏ tôi ra.
Bấy giờ Dương mới chịu thả tự do cho tôi, nhưng không quên hỏi lại:
– Cô nhớ ra chưa? Nếu chưa tôi giúp cô nhớ lại lần nữa.
Tính cách quái dị của Dương tôi đã sớm lĩnh ngộ qua, muốn đùa với lửa thì cũng đùa đến mức độ nào đấy thôi. Chứ đừng dại đùa dai, có ngày bị chế.t cháy. Nghĩ thông suốt rồi, tôi nhẹ giọng bảo Dương:
– Tối nay đúng là tôi ở lại công ty làm báo cáo phân tích thị trường đến 9 giờ mới xong. Đang định về thì gặp anh Đức quay lại văn phòng lấy điện thoại. Tiện đường anh ấy cho tôi về nhờ xe. Chứ anh nhiều tiền như thế, tôi dại gì phải đi tìm thêm đàn ông bên ngoài? Phục vụ một mình anh, tôi đã mệt lắm rồi.
Tôi phí hơi giải thích với Dương một hồi, mà mặt anh ta vẫn không chút biến đổi. Chỉ hừ lạnh một tiếng rồi chậm rãi nhả ra mấy câu:
– Trên người cô chỉ được phép có mùi nước hoa của tôi thôi. Đừng hòng giở trò sau lưng tôi. Tôi không tha cho cô đâu.
Nói rồi Dương giận dỗi bỏ ra ngoài. Tôi thấy anh ta không tiếp tục truy cứu chuyện tối nay cũng thở phào nhẹ nhõm. Tôi sẽ không ảo tưởng vì Dương ngửi thấy mùi nước hoa của anh Đức trên người tôi nên mới ghen, mà có lẽ một người ưa sạch sẽ như Dương không thể chấp nhận việc dùng chung đồ với người khác nên mới nổi điên như thế. Lên phòng tôi mở túi xách ra lấy điện thoại mang đi sạc pin. Ngón tay vô tình lướt qua nút nguồn, màn hình sáng bừng lên. Thấy mấy cuộc gọi nhỡ của bố tôi gọi đến. Chắc lúc nãy mải cãi nhau với Dương tôi không nghe được tiếng chuông báo, đành gọi lại cho bố. Đầu dây bên kia chuông vừa reo, đã có người bắt máy:
– Sao lúc nãy bố gọi cho con không được?
– Con để quên điện thoại dưới nhà, không biết bố gọi.
– Ừ. Bố gọi để thông báo với con công ty nhà mình chính thức được lên sàn chứng khoán rồi đấy.
Nghe bố tôi thông báo công ty nhà mình đã được lên sàn chứng khoán, tôi không có lấy nửa điểm vui mừng chỉ bình tĩnh chúc mừng bố một câu nhạt nhẽo. Giọng điệu của tôi không vui cũng chẳng buồn. Bố tôi ở đầu dây bên kia chắc cũng nhận ra điểm khác thường của tôi. Ông hỏi:
– Con vẫn còn giận bố chuyện bố ép con kết hôn với thằng Dương à?
Tôi lặng im không đáp, để bố tiếp lời:
– Mấy tháng trước bố có hứa với con, nếu con đồng ý kết hôn với thằng Dương khi nào công ty nhà mình lên sàn chứng khoán bố sẽ cho con 10% cổ phần. Con còn nhớ không?
Tất nhiên tôi vẫn còn nhớ lời hứa đó. Muốn đòi lại công bằng cho mẹ tôi buộc phải có cổ phần trong tay. Tham vọng của bà Hồng không chỉ dừng lại ở mấy ngôi nhà bố tôi đứng tên, xa hơn nữa còn là cả công ty Hồng Thiện. Và tôi sẽ không để bà ta đạt được mục đích.
– Vài ngày nữa bố sẽ bảo luật sư làm thủ tục chuyển cổ phần sang tên con. Coi như là bố bồi thường việc ép con kết hôn với thằng Dương.
– Con biết rồi. Khi nào bố làm xong thủ tục thì bảo con.
Cuộc nói chuyện giữa tôi và bố chỉ ngắn ngủi vài câu vậy thôi. Đến thời điểm hiện tại quan hệ giữa tôi và bố, sớm đã không thể trở lại như hồi còn bé. Tắt điện thoại xong, tôi vào tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường nằm tính đến chuyện tiếp theo. Bố tôi có tất cả 45% cổ phần công ty Hồng Thiện. Cho tôi 10% ông ấy vẫn còn 35%. Con đường đi đến mục đích đòi lại công bằng cho mẹ của tôi còn xa lắm. Tôi thở hắt ra một hơi như muốn đẩy hết bao nhiêu mệt mỏi trong cơ thể ra bên ngoài. Sáng hôm sau tỉnh dậy, làm vệ sinh cá nhân xong tôi xuống bếp nấu đồ ăn sáng như mọi khi. Ngày trước ở bên Canada tôi không có thói quen ăn sáng. Mới về Việt Nam, tôi ăn uống cũng rất qua loa. Hôm nào nhớ thì ăn không lại nhịn. Thế nhưng từ ngày lấy Dương, ngày nào tôi cũng phải dậy nấu đồ ăn sáng cho anh ta, tự nhiên thành thói quen. Vậy mà hôm nay nấu xong đồ ăn, tôi lên phòng gọi Dương nhưng không thấy bóng dáng anh ta đâu. Lúc ấy tôi mới biết đêm qua Dương không về nhà. Tự nhiên trong lòng nhói lên một cái, không biết lí do vì sao?
Đến công ty, tôi đi pha một ly cafe uống cho tỉnh táo. Ai ngờ vô tình gặp Dương. Gặp giám đốc không chào, thể nào cũng bị đánh giá nọ kia nên tôi miễn cưỡng mở lời nói trước:
– Chào sếp.
Dương đảo ánh mắt nhìn về phía tôi, anh ta không hề đáp lời lướt nhanh qua người tôi như không khí. Đến giữa buổi sáng hôm đó, tôi mang báo cáo phân tích thị trường vào nộp cho anh Đức. Trong báo cáo có một vài số liệu chưa chính xác lắm, anh ấy chỉ cho tôi sửa luôn. Hai anh em đang tập trung làm việc Dương từ đâu xuất hiện, đứng ngay trước cửa phòng anh Đức cao ngạo nhìn vào trong. Lúc này khoảng cách giữa tôi và anh Đức khá gần. Tôi chột dạ, vội vàng lùi về phía sau hai bước. Còn anh Đức hơi ngẩng đầu lên nói chuyện với Dương:
– Sếp tìm em có chuyện gì đấy?
Dương lạnh nhạt trả lời:
– Phương án tiêu thụ sản phẩm chuẩn bị ra mắt đâu? Cậu làm xong chưa?
– Hôm qua sếp bảo, cho em ba ngày làm phương án tiêu thụ sản phẩm chuẩn bị ra mắt thị trường. Hôm nay mới là ngày đầu tiên, sao em đã làm xong?
– Tôi đổi ý rồi. Trong ngày nay cậu phải nộp bằng được phương án cho tôi.
– Sếp à? Em có phải người máy đâu?
– Tôi không cần biết. Nay không xong cuối tháng cậu đừng lấy tiền thưởng.
Quay sang tôi, ánh mắt Dương thêm phần sắc bén:
– Cô là người phụ trách làm báo cáo phân tích thị trường quý tới đúng không? Mang báo cáo vào phòng tôi ngay.
Tôi ú ớ nhìn Dương, không biết anh ta định giở trò gì? Hết làm khó anh Đức lại quát nạt tôi. Sau khi Dương đi rồi anh Đức quay sang dặn tôi:
– Hình như hôm nay sếp có chuyện gì đó không hài lòng. Từ sáng đến giờ anh bị sếp mắng mấy lần rồi. Em vào phòng sếp nhớ cẩn thận nhé. Mấy số liệu bị sai anh vừa chỉ, em nhớ hết chưa?
– Em nhớ rồi. Anh yên tâm.
– Ừ. Vào đi.
Tôi gật đầu rồi cầm bản báo cáo mang vào phòng Dương. Trước khi vào tôi giơ tay gõ cửa mấy phát. Trong phòng vọng ra tiếng nói lạnh nhạt:
– Vào đi.
Tới khi tôi vào bên trong, Dương không hề nói gì chỉ chăm chú nhìn vào màn hình máy tính. Tay anh ta không ngừng gõ liên hồi trên bàn phím. Tôi dè dặt bước lên phía trước, đặt bản báo cáo xuống bàn:
– Đây là bản báo cáo phân tích thị trường tôi vừa sửa. Mời sếp xem qua.
Lúc ấy Dương mới chịu rời mắt khỏi màn hình máy tính, nhìn vào bản báo cáo tôi vừa đưa. Anh ta lầm lì nhìn một hồi lâu, nhưng vẫn kiên quyết không hé răng nói nửa lời. Tôi đứng từ nãy đến giờ, cũng hơi sốt ruột. Đọ độ gan lì đương nhiên tôi sẽ không thắng được Dương. Cuối cùng vẫn là tôi “giơ cờ trắng” đầu hàng nói trước:
– Sếp xem xong rồi có thể cho tôi ý kiến được không? Nếu chưa được tôi sẽ mang về sửa lại.
– Đây là nơi làm việc chứ không phải nơi để cô liếc mắt đưa tình với đàn ông.
– Sao cơ?
– Nếu cô còn tiếp tục thử thách lòng kiên nhẫn của tôi, đừng trách tôi cho cô 3 ngày không xuống được giường.
– Đang ở công ty anh đừng nói lăng nhăng.
– Sao? Cô sợ à?
– Tôi không dày mặt như anh.
Dương tự nhiên bật cười, nụ cười vô cùng khó coi:
– Không dày mặt như tôi, nhưng giữa ban ngày ban mặt lại có gan vào phòng cấp trên cười nói vui vẻ? Cô định cắm sừng lên đầu tôi à?