Lẽ Nào Mình Vẫn Còn Yêu - Hoàng Chinh

Chương 16


Chương 16.

Tôi biết bây giờ có nói gì lọt vào tai Dương cũng là vô nghĩa, nên dứt khoát bỏ mặc anh ta với bản báo cáo phân tích thị trường rồi bỏ ra ngoài. Những ngày sau đó Dương đi gặp đối tác rồi kí hợp đồng triền miên. Buổi tối anh ta về rất muộn, có khi còn không cả về nhà. Sáng hôm sau lại đi làm sớm. Mỗi lần giáp mặt nhau, Dương đều tỏ ra không quen biết với tôi. Quan hệ của chúng tôi sau một thời gian chung sống dưới cái vỏ bọc vợ chồng, nay lại trở về vạch xuất phát ban đầu.

Là người dưng…từng có một thời chung lối.

Cho tới đêm hôm đó, hơn 1 giờ sáng tôi đang ngủ bất chợt tỉnh giấc. Cổ họng khô khốc, ngồi dậy vươn tay rót cốc nước lọc nhưng trong bình hết sạch nước rồi. Giờ muốn uống chỉ còn cách xuống nhà lấy. Phòng khách tối om, vừa bật công tắc điện, nhìn vật thể nửa nằm nửa ngồi trên ghế sofa tôi giật nảy mình lùi về phía sau mấy bước, còn suýt chút nữa hét lên. Vài giây sau định thần lại tôi mới lò dò tiến gần đến chỗ Dương. Hôm nay Dương không có lịch đi tiếp khách, nhưng đến bây giờ mới về nhà trên người thoang thoảng mùi rượu vang hoà lẫn với mùi nước hoa thơm phức của phụ nữ. Một mùi hương nồng đậm Trâm rất hay dùng. Mấy hôm trước người tôi không may dính chút ít mùi nước hoa của anh Đức, về nhà Dương lồng lộn lên.

Còn anh ta hôm nay thì sao? Có chế.t tôi cũng không tin Dương chỉ đi uống rượu nói chuyện phiếm với Trâm.

Lồng ngực tôi bỗng nhói lên một cái đầy đau đớn. Định bỏ mặc anh Dương nằm đó, nhưng nghĩ đi nghĩ lại tôi vẫn không nỡ. Trời lạnh, Dương còn đang say rượu nằm ở đây nhỡ anh ta lăn đùng ra tôi lại trở thành đàn bà goá chồng. Thế nên tôi thử cất tiếng gọi:

– Này…Tỉnh dậy vào phòng anh đi. Ở ngoài đây lạnh lắm.

Mặc kệ tôi gọi thế nào Dương vẫn yên không nhúc nhích, hình như anh ta ngủ say lắm rồi. Giờ bảo tôi dìu anh ta vào phòng, chắc chắn tôi không làm được. Vì trọng lượng cơ thể tôi, kém rất xa trọng lượng cơ thể Dương. Cuối cùng tôi đành vào phòng ngủ lấy chăn ra đắp lên người anh ta. Xong xuôi đâu đấy tôi mới yên tâm quay lưng bước lên phòng. Nằm trên giường tôi trằn trọc mãi mới thiếp đi. Lúc sau cứ có cảm giác cơ thể mình bị một vật gì đó rất nặng đè lên. Ban đầu tưởng là mơ ngủ, không mở mắt ra nhìn. Tới khi cảm nhận rõ bàn tay ai đó không ngừng làm loạn trên cơ thể tôi. Tôi mới mở to hai mắt ú ớ:

– Anh…làm gì vậy?

Động tác của Dương ở phía dưới vẫn không chịu dừng lại. Thậm chí còn tăng thêm sức lực:

– Làm gì chẳng lẽ cô không biết?

Rõ ràng lúc nãy tôi thấy anh ta ngủ say lắm rồi, sao giờ lại xuất hiện trong phòng tôi? Có khi nào anh ta giả vờ ngủ để thử tôi không? Nếu đúng là như vậy, thì con người này quá mức thâm hiểm đi.

– Muộn rồi. Để tôi ngủ.

– Không. Tôi muốn.

Bình thường nghe anh ta nói câu này, tôi sẽ nhắm hai mắt lại chịu đựng sự giày vò chứ chẳng thèm phản kháng. Thế nhưng hôm nay nghĩ đến cảnh Dương ngủ với Trâm rồi lại về nhà ngủ với tôi. Người tôi như phát điên không thể khống chế được cảm xúc đẩy mạnh Dương xuống giường:

– Tránh ra…Đừng động vào tôi.

– Nói lại lần nữa?

– Đừng dùng bàn tay bẩn thỉu của anh động vào người tôi.

Trước đến giờ toàn là Dương chê tôi bẩn, nhưng hôm nay tôi lại cả gan chê anh ta. Biết anh ta sẽ nổi giận, nhưng tôi không cách nào nhẫn nhịn như mọi khi. Anh ta cứ làm như trên đời này có mình anh ta biết sạch sẽ không bằng?

– Nếu tôi cứ thích động thì sao?

– Tôi ghê tởm anh.

Mặt Dương trong phút chốc bỗng cứng đờ lại, trán anh ta lấm tấm mồ hôi như đang cố chế áp cơn giận dữ trong người:

– Tôi có bẩn cũng vẫn là chồng cô.

Lời vừa nói khỏi mồm, Dương đưa tay kéo chiếc áo trên người tôi. Toàn thân tôi bắt đầu thấy lạnh nhưng hôm nay tôi nhất quyết không để anh ta động vào người. Tay chân tôi đấm đá loạn xạ. Miệng liên tục gào lên:

– Cút đi. Mau cút đi. Tránh xa tôi ra.

Bỏ ngoài tai những lời tôi nói, Dương như con thú hoang gặm nhấm khắp nơi trên cơ thể tôi. Bình thường Dương đã rất khoẻ, hôm nay còn có thêm cả hơi men kích thích trong người nên chẳng cần tốn bao nhiêu sức lực đã đâm thẳng vào nơi sâu kín nhất trong tôi. Tôi đau quá khẽ rên lên một tiếng. Tưởng đâu Dương sẽ dừng lại cho tôi thời gian thích ứng. Nhưng không…Anh ta tiếp tục gia tăng tốc độ để trêu ngươi tôi. Còn âm hiểm bắt tôi gọi tên anh ta:

– Gọi tên tôi.

– Không.

Dưới sự ngang bướng lì lợm của tôi, Dương ấn mạnh hông một cái làm tôi căng cứng. Sau cùng tôi vẫn không chịu nổi sức mạnh của anh ta, buộc phải cắn răng gọi:

– Dương. Dừng lại.

– Tôi là gì của cô?

– Là chồng. Anh là chồng tôi.

– Nhớ kĩ vào nhé.

– Vâng.

Cơn kích tình qua đi. Hơn 1 tiếng sau Dương mới buông tha cho tôi. Đêm đó cũng là đêm đầu tiên Dương ngủ lại phòng tôi. Nhìn sườn mặt đẹp không góc chết của anh ta, các khớp tay tôi nắm chặt thành quyền. Tôi hận anh ta. Với tất cả những gì anh ta gây ra cho tôi trong tối hôm nay. Tôi sẽ không bao giờ quên. Trước khi kết hôn Dương từng nói nhất định khiến tôi nếm trải qua mùi vị của đắng cay khổ sở. Giờ anh ta đã đạt được mục đích rồi…

Sáng hôm sau tỉnh dậy thấy bên cạnh trống không, biết Dương đã rời khỏi phòng tôi từ lâu. Tôi cố đứng dậy đi vào phòng tắm. Nhìn đồng hồ trên tay, không nhịn được mà thốt ra một câu chửi tục:

– Khốn kiếp. Hôm nay lại đi làm muộn rồi.

Tắm rửa xong, tôi không kịp ăn sáng nhưng vẫn có thời gian uống hai viên thuốc giảm đau. Sau đó tìm một chiếc áo len cao cổ mặc vào rồi vội vàng ra bến xe bus. Đến công ty, tôi gặp ngay anh Đức ở ngoài hành lang kiếm bừa một cái cớ xin đi làm muộn. Anh Đức thoáng nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới, thấy không có gì bất thường mới gật đầu bảo tôi vào làm. Ngồi xuống bàn, tôi mở máy tính lên còn chưa làm ăn được gì. Chị Trang phó phòng dẫn cái Hoài đến gần chỗ tôi nói:

– Đây là Hoài. Nhân viên mới của phòng mình. Em với Vân Anh giúp đỡ bạn ấy thêm nhé.

Mặt tôi đờ đẫn hết cả ra, không biết sao cái Hoài lại xuất hiện ở đây? Nhưng tôi vẫn trả lời chị Trang:

– Vâng ạ.

Cái Hoài đứng lấp ló sau lưng chị Trang, không ngừng nháy mắt với tôi. Đến khi chị ấy đi rồi nó mới cười hớn hở:

– Chị bất ngờ chưa?

– Em nộp hồ sơ vào đây từ bao giờ thế? Sao không bảo chị?

– Em nộp nửa tháng rồi, hôm nay mới được gọi đi phỏng vấn rồi vào làm luôn. May thật đấy. Mới đầu em định nộp hồ sơ vào công ty bà chị họ. Nhưng ở nhà lướt facebook thấy công ty này đăng thông tin tuyển dụng, em chớp thời cơ luôn. Ban đầu cũng không hy vọng gì nhiều đâu. Vì tỉ lệ trúng tuyển ở đây thấp lắm. Ai ngờ mèo mù vớ cá rán. À. Mọi người ở đây có biết anh Dương là chồng chị không?

– Không. Có mỗi mình em biết thôi.

– Em hỏi trước để phòng trường hợp lỡ lời làm ảnh hưởng tới chị.

Tôi với cái Hoài nói thêm vài câu rồi quay người vào làm việc. Cho tới 3 giờ chiều, điện thoại để trong túi xách reo lên không ngừng. Nhìn tên người gọi trên màn hình tôi dứt khoát tắt luôn máy đi. Tuy nhiên sau đó lại có tin nhắn gửi đến:

– Con kia. Mày nghe điện thoại của tao mau. Nếu không tao đến tận công ty tìm mày đấy.

Tin nhắn mang giọng điệu chợ búa, láo toét này là của Thanh gửi đến. Không biết hôm nay dây thần kinh nào của cô ta bị chập mà lại nhắn tin cho tôi giờ này? Sợ cô ta lên cơn khùng điên tìm đến tận đây gây rối, tôi buộc phải đứng dậy ra nhà vệ sinh nghe điện thoại:

– Chuyện gì?

– Mày là đúng là cái đồ tráo trở, miệng nam mô bụng một bồ dao găm. Trước mặt lúc nào cũng nói đạo lí dạy đời người khác. Nhưng sau lưng không từ thủ đoạn bẩn thỉu để đạt được mục đích.

Chưa gì Thanh đã chửi phủ đầu tôi một thôi một hồi. Thời gian này tôi rất ít về nhà bố, cũng không hề gây thù chuốc oán gì với cô ta. Tự nhiên cô ta gọi điện đến chửi, làm tôi có chút bực mình:

– Mày lại quên uống thuốc nên đi cắn bậy đúng không?

Thanh nghiến răng nghiến lợi:

– Đừng có đánh trống lảng. Cái loại rắn rết độc địa, mày đã làm gì mà bố đồng ý sang tên cho mày 10% cổ phần công ty?

– Tao làm gì đi nữa cũng là việc của tao. Không liên quan đến mày.

– Sao lại không liên quan? 45% cổ phần công ty Hồng Thiện đều phải thuộc về mẹ con tao. Mày là cái thá gì mà đòi lấy 10%.

– Mày thắc mắc tự đi mà hỏi bố.

– Chắc chắn mày đã dùng cách gì thí dỗ bố, để bố sang tên cổ phần cho mày. Trước khi lấy anh Dương, tao đã cảnh cáo mày không được về nhà la liếm bất cứ thứ gì rồi cơ mà. Sao mày không chịu nghe lời tao? Có phải mày muốn chiến đấu đến cùng với tao không?

Trái ngược với thái độ nóng bừng bừng của Thanh, tôi vô cùng bình tĩnh chậm rãi nói từng câu từng chữ:

– Tao không chiến đấu với mày. Tao chỉ bảo vệ những thứ thuộc về tao thôi. Mày đừng quên người cùng bố gây dựng lên công ty Hồng Thiện là mẹ tao chứ không phải mẹ mày.

Nghe tới đây Thanh bật cười ha hả:

– Mày mang một người đã chết từ lâu ra nói chuyện với tao đấy à? Có phải mày được bố cho cổ phần sướng quá hoá điên không?

– Mày không nói được câu gì tử tế thì câm mồm đi.

– Ô sao thế? Tao động trúng vào chỗ ngứa nên mày nhột à? Nếu bố thực sự có tình cảm với mẹ mày, ông ấy đã không đưa mẹ con tao về nhà chỉ sau hai tháng mẹ mày chết. Vậy nên mày đừng huênh hoang với tao. Bởi vì người vợ hợp pháp duy nhất của bố, bây giờ là mẹ tao. Sau này quyền thừa kế công ty hay bất cứ tài sản nào khác, mẹ tao cũng sẽ được ưu tiên hàng đầu.

Lúc này tôi thực sự rất muốn kiếm cái rẻ nhét vào mồm Thanh. Nhưng bây giờ đang nói chuyện qua điện thoại, tôi có tức giận hơn nữa cũng không làm gì được cô ta. Chỉ biết nắm chặt tay cảnh cáo:

– Mày còn dám động đến mẹ tao một lần nữa, tao về vặn răng mày luôn đấy.

– Mày nghĩ tao sợ mày à? Cứ cho là mày có trong tay 10% cổ phần công ty, nhưng tao nói cho mày biết sớm muộn gì tao cũng sẽ tìm cách cướp lại. Mày cẩn thận đấy.

Cãi nhau với Thanh một hồi, cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì tôi tắt luôn máy cho nhanh. Loại người lúc nào cũng chỉ biết đến tiền và tiền như mẹ con cô ta, thấy tôi được bố cho 10% cổ phần công ty đương nhiên sẽ nổi khùng lên. Tôi rửa tay sạch sẽ rời khỏi nhà vệ sinh quay về làm việc như bình thường. Vừa đọc xong đống tài liệu ngổn ngang, cái Hoài quay sang gọi:

– Chị Linh. Chị Linh…Kia có phải bà Trâm không?

Nhìn theo hướng cái Hoài vừa chỉ, thấy Trâm lướt qua phòng kinh doanh đi thẳng tới phòng Dương. Tất nhiên cái Hoài cũng nhìn ra điều đó:

– Sao bà Trâm lại đi thẳng vào phòng anh Dương? Đừng nói với em hai người đó đến tận bây giờ vẫn còn mập mờ với nhau nhé.

Mặc dù tối qua trên người Dương tôi có ngửi thấy mùi nước hoa thơm nồng nàn của Trâm, nhưng tôi không thể nói cho cái Hoài biết. Tôi sợ với tính cách nóng nảy của nó, lại chạy ra nắm tóc Trâm đòi công bằng cho tôi. Hôm nay là ngày đầu tiên Hoài tới đây làm, tôi không muốn nó vì tôi mà gây gổ với bất cứ ai nên tìm tạm một câu trả lời cho có:

– Chị không biết.

– Em bó tay với chị luôn rồi đấy. Người yêu cũ của chồng đến tận công ty tìm mà chị vẫn bình chân như vại thế? Chị không sợ mất anh Dương à? Chị phải đứng lên bảo vệ hạnh phúc của mình đi chứ. Giờ bà Trâm có phải là cấp trên của chị nữa đâu, mà sợ?

Thật ra tôi không hề sợ Trâm, chẳng qua khúc mắc giữa tôi và Dương cái Hoài không hiểu hết mới nói thế. Trên danh nghĩa tôi và Dương là vợ chồng, nhưng người anh ta yêu bây giờ là Trâm chứ không phải tôi. Tôi chỉ là một phần thừa thãi trong mối quan hệ hạnh phúc của hai người đó. Nghĩ vậy tôi thở hắt ra một hơi:

– Thôi kệ đi. Chuyện của người ta mình đừng quan tâm.

– Chán chị lắm. Cứ thế này khác gì chị dùng hai tay dâng anh Dương lên cho bà Trâm?

Hoài nói mãi mà tôi vẫn không thay đổi quyết định, nó chán quá chẳng phí lời nữa quay về làm việc luôn. Nửa tiếng sau chị Trang mang đến chỗ tôi một tập văn kiện, bảo tôi mang vào xin chữ kí giám đốc. Tôi định từ chối nhưng ngẩng đầu lên đã thấy chị ấy đi được một đoạn khá xa. Vì là văn kiện gấp, tôi buộc phải mang đi. Phòng kinh doanh chỉ cách phòng giám đốc một đoạn ngắn. Bình thường đi bộ chưa đến 2 phút là tới nơi nhưng hôm nay tôi đi kiểu gì mất tận 5 phút. Cửa phòng Dương không hề đóng kín, chỉ khép hờ để đấy. Tôi không cố ý nhìn trộm nhưng qua khe hở phòng Dương, cảnh tượng “mập mờ” bên trong cứ thế đập vào mắt tôi. Trâm đang ngồi trên bàn làm việc của Dương, mặt quay ra phía cửa. Chiếc áo sơ mi trắng bằng vải voan không thể mỏng hơn của Trâm đã bung gần hết cúc từ lúc nào. Chân váy công sở bị vén lên cao. Tay Dương đặt trước ngực cô ta, khoảng cách giữa hai người họ gần đến mức có thể cảm nhận rõ được cả hơi thở lẫn nhịp tim của đối phương. Không biết vô tình hay cố ý, ánh mắt Trâm tự nhiên đảo qua chỗ tôi. Nhìn thấy tôi, cô ta không hề chột dạ hay xấu hổ còn nhếch môi nở nụ cười đắc thắng, tỏ vẻ:

– Tôi và chồng đang làm tình đấy. Nhìn đi. Nhìn cho kĩ vào. Chúng tôi đang rất vui vẻ, hạnh phúc bên nhau. Còn cô…chỉ là món đồ chơi rẻ rúm. Anh Dương thích thì chơi. Không thích thì mặc sức vứt bỏ.

Tiếp đó Trâm rướn người đặt lên môi Dương một nụ hôn mãnh liệt, để khiêu khích tôi. Có lẽ tôi là người vợ duy nhất trên thế gian này, nhìn thấy chồng đang say sưa làm tình với người phụ nữ khác trong phòng làm việc mà không có tư cách chạy vào bắt gian..

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.