Chương 73
Tư Hiên đương nhiên biết Hoàng Tuấn Khải, câu hỏi này của Tư Hiên không phải để hỏi Hoàng Tuấn Khải là ai, mà là để hỏi anh có quan hệ gì với Kiều Nhã Linh. Một người có thân phận cao quý như anh sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây, xen vào cuộc trò chuyện của bọn họ.
Hoàng Tuấn Khải nhếch miệng cười, anh đã chếch choáng say, nhưng ánh mắt vẫn vô cùng sắc bén chiếu lên người Kiều Nhã Linh. Cô toàn thân bất động ngồi im một chỗ, cũng không quay lại nhìn Hoàng Tuấn Khải. Bây giờ đầu óc cô đang rất hoảng loạn, sao Hoàng Tuấn Khải lại xuất hiện ở đây, anh đã nghe được gì rồi? Không hiểu sao Kiều Nhã Linh lại cảm thấy chột dạ, cô thấp thỏm không yên.
Hoàng Tuấn Khải sờ nhẹ lên mũi, thấp giọng cười: “Tôi là ai sao? Tôi là chồng cô ấy!”
Tư Hiên sửng sốt không thôi, sững sờ nhìn Kiều Nhã Linh. Kiều Nhã Linh ngây ngốc, đầu óc trống rỗng, mãi một lúc sau cô mới phản ứng lại. Kiều Nhã Linh quay đầu trừng mắt với Hoàng Tuấn Khải. Anh đang nói nhăng nói cuội gì thế? Ai là vợ anh kia chứ! Lúc này Kiều Nhã Linh mới nhận ra Hoàng Tuấn Khải đang say bí tỉ, trên người ngoài mùi hương của anh thì còn nồng nặc mùi rượu mạnh, bộ dạng anh rất không đứng đắn, cợt nhả nhìn cô. Kiều Nhã Linh tức giận đứng phắt dậy, lớn giọng nói với Hoàng Tuấn Khải: “Anh làm cái gì đấy?”
Hoàng Tuấn Khải tựa người vào ghế, anh nhướn mắt nhìn Kiều Nhã Linh: “Không phải sao?”
Kiều Nhã Linh định lên tiếng phản bác, nhưng ánh mắt Hoàng Tuấn Khải đột nhiên trở lên lạnh lùng. Anh nhìn chằm chăm Kiều Nhã Linh, giống như một giây nữa thôi sẽ lao thẳng vào cô.
Đáy lòng Kiều Nhã Linh run lên, cô bỗng trở lên lúng túng không biết nói gì, đành im lặng đối mắt với anh. Hoàng Tuấn Khải hài lòng cười, sau đó chuyển ánh mắt lên người nãy giờ vẫn đứng bất động là Tư Hiên.
Trong lòng Hoàng Tuấn Khải như có một cơn sóng ngầm, tất cả lửa giận của anh đều đang được dồn nén ở phía dưới. Anh vẫn còn chút lý trí giữ lại, nếu không, vừa nãy anh đã xông đến đánh cho tên kia đến bầm dập rồi.
Người phụ nữ của anh mà anh ta dám buông lời tán tỉnh sao? Đúng là chán sống! Hoàng Tuấn Khải liếm khóe môi, tay đút trong túi quân, ngạo nghễ nhìn Tư Hiên.
Tư Hiên âm thầm đánh giá người đàn ông trước mặt, thân thể cao lớn vững trãi, gương mặt góc cạnh đẹp như tạc, đôi mắt lạnh băng không chút độ ấm, trên người mang theo hơi thở áp bức.
Đó là một người đàn ông hoàn mỹ, mạnh mẽ, lại đầy tính chiếm hữu.
Tư Hiên không ngờ có một ngày được gặp vị chủ tịch lừng lây của Hoàng Thịnh bằng xương bằng thịt, hơn nữa người này còn tự xưng là chồng của Kiều Nhã Linh.
Anh vô cùng kinh ngạc, không thể tưởng tượng được người như Kiều Nhã Linh lại có quan hệ với Hoàng Tuấn Khải. Theo lý hai người thuộc về hai thế giới khác nhau, vốn không thể quen biết. Tư Hiên sau vài phút chấn động đã bình tĩnh lại, anh tiến đến trước mặt Hoàng Tuấn Khải, lạnh nhạt nói: “Anh đừng có nói bừal”
Hoàng Tuấn Khải rũ mắt nhìn Tư Hiên, cười nhạt, cánh tay thân mật khoác lên người Kiều Nhã Linh, cả cơ thể gần như đổ lên người cô, Kiều Nhã Linh không đẩy anh ra, cứ để anh tựa lên người mình. Dáng vẻ anh lười biếng tùy tiện, giọng nói khàn khàn đầy từ tính: “Có mắt thì tự nhìn.”
Kiều Nhã Linh lúng túng nhìn Tư Hiên, cô rất muốn mở miệng giải thích, nhưng cánh tay đang đè lên vai cô ngày càng càng nặng, thể hiện rõ sự giận dữ của người nào đó.
Tư Hiên siết chặt tay, anh vẫn chờ đợi Kiều Nhã Linh trả lời. Anh không tin Hoàng Tuấn Khải là chồng cô, có quá nhiều điều vô lý. Hơn nữa trước đó nhìn ánh mắt Kiều Nhã Linh có cảm giác buồn bã đơn độc, cô cũng không nói mình đã kết hôn, làm sao đùng cái lại xuất hiện một người chồng được.
“Nhã Linh, anh ta là chồng em sao?” – Tư Hiên cất tiếng hỏi, giọng nói hơi đứt quãng.