Chương 72
Cuối cùng, anh lấy hết dũng khí nói: “Nhã Linh, nếu em vẫn chưa có bạn trai, anh có thể theo đuổi em được không?”
Kiều Nhã Linh ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Tư Hiên, nhưng rồi rất nhanh lúng túng cụp mắt xuống. Cô miết chặt ngón tay mình, gương mặt lộ vẻ khó xử, cắn môi không biết làm sao.
Thực ra, đây không phải là lần đầu tiên Tư Hiên bày tỏ tình cảm với cô. Hồi cô học năm ba đại học, anh đã từng tỏ tình một lần rồi. Khi ấy, Kiều Nhã Linh vừa trở lại trường sau nửa năm bảo lưu.
Giữa khoảng sân trường lộng gió, lá bay xào xạc khắp chốn cùng, từng câu từng chữ của anh vô cùng rõ ràng chảy vào tai cô: “Nhã Linh, anh thích em, anh không muốn đơn thuần làm bạn với em nữa. Anh muốn đường đường chính chính ở bên cạnh chăm sóc em, cho anh một cơ hội được không?”
Phản ứng của Kiều Nhã Linh khi ấy cũng giống hệt như lúc này, kinh ngạc, lúng túng, cũng có chút xót xa.
Mấy năm quen biết, Kiều Nhã Linh đương nhiên nhận ra tình cảm của Tư Hiên dành cho mình, chỉ là cô không có cách nào đáp trả lại.
Thời gian trước đó là vì cô yêu Hoàng Tuấn Khải nên đành phụ lòng anh, nhưng ngay cả khi Hoàng Tuấn Khải làm tổn thương cô, Tư Hiên vẫn không thể bước vào trái tim Kiều Nhã Linh được.
Sau khi Kiều Nhã Linh từ chối, Tư Hiên đã rất buồn, bọn họ gần một học kỳ không nói chuyện với nhau nữa. Sau đó Tư Hiên lại vui vẻ xuất hiện trở lại trước mặt Kiều Nhã Linh, họ tiếp tục làm bạn.
Giờ đây, đối diện với ánh mắt chan chứa tình cảm của Tư Hiên, cô lại không sao cất lời. Kiều Nhã Linh không ngờ đã mấy năm không gặp, nhưng tình cảm của Tư Hiên vẫn chưa từng thay đổi. Kiều Nhã Linh rất cảm động, chỉ tiếc rằng, đối với cô, anh chỉ là một người anh thân thiết mà thôi.
“Em..” – Kiều Nhã Linh ngập ngừng mở miệng, đôi mắt đảo liên tục, thể hiện sự lúng túng của cô.
“Đúng là anh đã hơi đường đột, điều này sẽ khiến em khó xử. Em không phải trả lời anh ngay lập tức, chúng ta cứ từ từ tìm hiểu thôi cũng được. Anh biết trong em có vết thương lòng, nếu được, anh muốn là người xoa dịu nó.”
Tư Hiên dịu dàng nói, anh hiểu cô sẽ khó lòng chấp nhận, nhưng chỉ cần cô chưa có bạn trai, thì anh vẫn sẽ có cơ hội.
Tư Hiên đã cảm mến Kiều Nhã Linh ngay từ lần đầu tiên hai người họ gặp gỡ, anh thích nụ cười rung động lòng người của cô, thích cách cô chuyên tâm vào công việc, cũng như cách cô chia sẻ mọi thứ với anh. Kiều Nhã Linh là một cô gái hoạt bát năng động, chỉ có điều, đôi mắt cô luôn chất chứa một nỗi buồn man mác khó nói thành lời.
Tư Hiên biết, tất cả những tâm sự thầm kín của Kiều Nhã Linh đều liên quan đến một chàng trai. Anh không biết anh ta là ai, có đối xử tốt với cô không, anh chỉ biết là Kiều Nhã Linh đã thầm yêu người con trai đó rất lâu rồi mà thôi.
Khi tỏ tình với cô, không phải anh không nghĩ đến việc bị từ chối, chỉ là anh không muốn im lặng ôm lấy tình cảm của mình, anh cũng không muốn chịu thua người kia.
Có vẻ đến bây giờ tình cảm của Kiều Nhã Linh vẫn chưa được đáp lại, nên anh nghĩ mình có khả năng ở bên cô.
“Anh Tư Hiên..” = Kiều Nhã Linh không sao nhìn thẳng vào ánh mắt Tư Hiên, cô cúi thấp đầu, khó khăn mở miệng nói.
“Cô ấy đã có chồng rồi!”
Trong lúc Kiều Nhã Linh còn đang ấp úng, sau lưng bỗng truyền đến tiếng giày lạnh lẽo, một áp lực vô hình đè lên vai Kiều Nhã Linh, khiến cô rùng mình.
Mùi hương thoang thoảng quen thuộc tràn ngập trong không khí, khiến người khác say mê không lối thoát. Giọng nói lạnh băng của Hoàng Tuấn Khải vang đến, Kiều Nhã Linh lập tức cứng đờ người, hàng lông mi khế run run.