Trèo vào từ bậc thang cửa sau của Minh Nguyệt Các, Cố Niệm Chi và Mai Hạ Văn thò đầu nhìn vào bên trong Minh Nguyệt Các.
Hai gã cướp cầm đèn pin kia vẫn tiếp tục lùng sục trong các phòng, trên trán đã nhễ nhại mồ hôi, nhưng không sao tìm được ba sinh viên chúng muốn.
“Mẹ kiếp! Chẳng lẽ mấy đứa nó không ở nơi này?”
Vừa dứt lời, ánh mắt hai gã đều đổ về phía Thanh Phong Uyển.
Nếu bọn chúng không ở đây, vậy chỉ có thể ở Thanh Phong Uyển!
Lần này có hai lớp đến!
Hai gã cười gằn, lập tức lấy bộ đàm báo cáo tên thủ lĩnh Dương Đại Vĩ: “Đại ca! Người không ở đây!”
…
Lòng Cố Niệm Chi trầm xuống, thầm than không ổn, vội vàng kéo Mai Hạ Văn bơi về.
Cuối cùng, trước khi hai tên cướp kia xông tới Thanh Phong Uyển, bọn họ cũng về đến nơi. Cố Niệm Chi gấp gáp khuyên mọi người: “Không thể ở đây nữa, bọn chúng không tìm thấy người ở Minh Nguyệt Các, sẽ lập tức đến đây!”
“Bọn chúng chỉ có hai người, chúng ta có hơn mười người, sợ gì?!” Một bạn học nam dồn sức nện một đấm xuống bàn.
Trong bóng tối, mắt của Cố Niệm Chi sáng như sao, cô bình tĩnh nói: “Không phải sợ mấy gã đó, mà chúng ta không nên hy sinh vô ích. Bọn chúng có súng, chỉ riêng chuyện này thôi đã đủ để chúng ta rút lui, không thể đấu giáp lá cà với bọn chúng.”
“Niệm Chi nói rất có lý.” Mai Hạ Văn là người đầu tiên đồng tình với cô: “Chúng ta không có vũ khí trong tay, cố chống chọi cũng không chống nổi.”
“Nếu bọn chúng cầm dao, chúng ta cùng xông lên còn có cơ hội thắng. Nhưng đối phương được trang bị súng trường, chẳng lẽ chúng ta phải lấy thân mình liều chết hứng đạn của đối phương?” Cố Niệm Chi cầm điện thoại trong tay: “Tớ định xuống nước, bơi tới đối diện hồ Tiểu Kính.”
Tên cướp lanh trí kia đăm chiêu một lúc, cầm bộ đàm, nói bằng giọng vô cùng thành khẩn: “Đại ca, xảy ra chút phiền phức!”
“Nói!” Trong bộ đàm phát ra giọng nói tức giận của Dương Đại Vĩ: “Mày nói xem, chúng mày còn chuyện gì phiền phức nữa!”
“… Trong Thanh Phong Uyển không có người. Hay đại ca hỏi thử Tổng Giám đốc khu nghỉ dưỡng xem khu nhà này có cửa ngầm hay phòng bí mật gì không? Bọn em nghi ngờ chúng trốn rồi…”
Dương Đại Vĩ ngồi trong văn phòng tối đen như mực, nhìn mưa to gió lớn ngoài cửa sổ mà không có chỗ xả giận.
“Đưa tay Tổng Giám đốc kia đến đây cho tao!”
Một tên cướp vội vàng chạy đến phòng để đồ, kéo Tổng Giám đốc Phó đã rũ rượi bên trong ra.
“Ông nói đi, trong Thanh Phong Uyển có cửa ngầm hay phòng bí mật không?” Súng trong tay Dương Đại Vĩ chĩa thẳng vào yết hầu của ông ta.
Sếp Phó sợ tới mức tim quặn thắt, chưa kịp thở đã hôn mê bất tỉnh.
Rất nhanh sau đó, mùi tanh tưởi và hôi thối trong phòng dần tản ra.
Tay đàn em trông thấy bèn đạp ông ta một cước: “Sợ tới nỗi tè ra quần rồi…”
Dương Đại Vĩ tức giận tát cho Tổng Giám đốc một cú nẩy lửa, cầm súng đứng lên, ánh mắt u ám: “Đi! Mang theo tên này, đến Thanh Phong Uyển!”
Lúc này bọn chúng còn lại năm người, cùng cầm súng xông ra ngoài.
Vào Thanh Phong Uyển, mấy gã này lục soát từ trong ra ngoài một lần, nhưng không tìm được bất kỳ cửa ngầm hay phòng bí mật nào.
Dương Đại Vĩ cầm súng đi đến cửa sau của Thanh Phong Uyển, híp mắt nhìn màn mưa bụi trên hồ, nghiến răng nói câu: “… Giỏi lắm! Bắn cho tao!” Dứt lời, gã cầm súng