Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 70 : Vệ tinh đặc biệt số hai


Ánh mắt của Hoắc Thiệu Hằng khiến người ta không rét mà run.

Triệu Lương Trạch phải dùng hết sức lực toàn thân mới khiến mình không run chân, nhưng anh ta sợ mình vừa mở miệng, lưỡi sẽ líu lại, đành phải nhìn Âm Thế Hùng một chút rồi chậm rãi nói: “… Đại Hùng, anh nói đi.”

Âm Thế Hùng luôn biết ăn nói, có điều giờ phút này đứng trước mặt Hoắc Thiệu Hằng, đối diện với khí thế mạnh mẽ của thủ trưởng, anh ta cũng không thốt được một lời uyển chuyển nào.

Anh ta chỉ có thể đi thẳng vào vấn đề, nói thật.

“Báo cáo thủ trưởng! Cố Niệm Chi gặp nạn khi đi du lịch tốt nghiệp ở khu nghỉ dưỡng trên núi Độc Phong! Trước mắt đã rơi vào trạng thái mất liên lạc, giống thành viên cục tác chiến đặc biệt Tiểu Lý!” Âm Thế Hùng đứng nghiêm theo tư thế quân đội, hai tay đặt trên đường ly quần, ngẩng cao đầu báo cáo.

Hoắc Thiệu Hằng đứng lên, chậm rãi chắp hai tay ra sau lưng, đôi đồng tử đen thẳm tựa như vực sâu, lọt vào không thấy đáy. Nhưng chính giữa con ngươi hun hút ấy lại xuất hiện một tia sáng dày đặc, hệt như ngọn lửa đơn độc thiêu đốt giữa trời đêm, bất cứ ai lại gần đều sẽ hóa thành tro bụi.

Anh cứ vậy lẳng lặng ngưng mắt nhìn khoảng không trước mặt, một lát sau, mới đưa tay mở máy tính trên bàn sách của mình, ngón tay gõ trên bàn phím, giọng nói nặng nề: “… Khởi động vệ tinh truy tìm tung tích.”

Hai mắt Triệu Lương Trạch tỏa sáng, tâm tình tắc nghẹn nửa tiếng đột nhiên thông suốt. Anh ta kêu lên một tiếng kỳ quái: “Sao tôi lại quên thứ này được nhỉ! Thủ trưởng, xin trao quyền cho Trung tá Triệu Lương Trạch khởi động vệ tinh đặc biệt số hai!”

Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu, không nhìn anh ta, đã mở vệ tinh đặc biệt số hai trên hệ thống truy lùng.

Triệu Lương Trạch xoay người chạy ra khỏi văn phòng của Hoắc Thiệu Hằng, xông vào căn phòng nhỏ nhất nép sâu bên trong phòng máy và ngồi trước dàn máy tính khổng lồ. Sau đó anh ta hà hơi vào hai tay, nhanh chóng nhập mật mã, rồi tiến hành kiểm chứng vân tay, đồng tử, cuối cùng tạo mật mã ngẫu nhiên tạm thời.

Trong văn phòng của Hoắc Thiệu Hằng, Âm Thế Hùng vẫn đứng thẳng tắp trước bàn làm việc của anh, không dám động đậy.

Mồ hôi trên trán anh ta dần rịn ra, lăn xuống theo mép tóc đến cổ áo, hòa vào làm một với mồ hôi túa sau lưng.

Hoắc Thiệu Hằng cúi đầu xoay người, thành thạo gõ máy, khởi động một chương trình bí mật.

Năm phút sau, tại một nơi cách Lam Tinh ba mươi nghìn cây số, một vệ tinh mang tên vệ tinh đặc biệt số hai hoàn thành việc thay đổi quỹ đạo, nhắm thẳng tới mục tiêu được chương trình chỉ định.
“Dạ?!” Âm Thế Hùng càng căng thẳng hơn: “Thủ trưởng, anh không thể đi được! Nơi đó quá nguy hiểm! Không rõ số lượng bọn cướp, cũng không nắm được địa hình, thủ trưởng…”

Hoắc Thiệu Hằng không nói gì, chỉ ngước mắt nhìn anh ta một cái.

Chỉ một ánh nhìn này đã đủ để Âm Thế Hùng ngậm miệng.

Anh ta đứng nghiêm chào: “Rõ! Tôi đi chuẩn bị ngay!”

Một mình Hoắc Thiệu Hằng đi đến phòng ngủ, mở tủ quần áo ra, thay sang quân trang đặc chế, chân đi bốt cao ngang gối, đầu gối đeo bao chống đạn, trên người và đùi cũng mặc giáp chống đạn đặc chế của cục tác chiến đặc biệt, ngay cả mũ sắt trên đầu cũng chống đạn.

Bên hông anh đeo hai khẩu súng lục Browning Hi-Power, trên tay cầm khẩu tiểu liên bán tự động M16A của Mỹ, bình tĩnh đi ra ngoài.

Hoắc Thiệu Hằng là bậc Thiếu tướng, lúc anh ra ngoài, bên cạnh sẽ có ít nhất tám cảnh vệ. Nhưng vì anh đứng đầu cục tác chiến đặc biệt nên không hoàn toàn giống quân dã chiến. Cần thiết nhất là bảo mật, chứ không phải công khai áp bức.

Vì vậy, lần này ra ngoài, anh chỉ mang theo một cảnh vệ kiêm cả lái xe là Phạm Kiến.

Âm Thế Hùng ngồi phía trước như thường lệ, Triệu Lương Trạch ôm một đống thiết bị điện tử ngồi ở hàng ghế phía sau với Hoắc Thiệu Hằng.

Bọn họ ngồi trên chiếc Hummer của quân đội.

“Dùng xe biển số nào?” Tay phải của Phạm Kiến khởi động xe, tay trái mở ngăn đựng phía trên, lộ ra một đống biển số xe ngổn ngang.

Tùy lúc có thể dùng, tùy thời có thể đổi.

“Dùng biển quân đội của nơi đóng quân tại địa phương.” Âm Thế Hùng nhìn qua Hoắc Thiệu Hằng, thấy anh nhắm mắt lại thì biết anh không phản đối.


Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.