Đạn lao vút qua màn mưa, phát ra tiếng rít gào dữ dội quanh quẩn khắp núi rừng, hồi lâu vẫn nghe thấy dư âm.
Du khách ở khu nghỉ dưỡng ở trên núi Độc Phong nghe được âm thanh này, lúc đầu đều tưởng rằng có người đốt pháo hoa.
Về sau, họ sực nhớ ra ngoài trời đang đổ mưa, sao có thể đốt pháo hoa được?
Cuối cùng có người mới nghĩ ra, có lẽ là tiếng súng…
Mọi người càng sợ hãi hơn, nhưng không ai dám chạy ra ngoài.
Dường như tất cả đều yên lặng ở lì trong phòng của mình.
Những người bình thường vốn không quen biết cũng gỡ bỏ phòng bị, cùng hợp tác ở chung một chỗ vì tính mạng của bản thân.
…
Mưa trên hồ Tiểu Kính càng lúc càng xối xả, che khuất đi tầm nhìn phía trước.
Nếu cảm giác phương hướng hơi kém một chút, chỉ có thể bơi lòng vòng trong hồ này, đến khi sức cùng lực kiệt tới chết cũng không lên được bờ.
Đây cũng là lý do đám cướp không xuống nước đuổi theo.
Nếu không phải có Cố Niệm Chi, ắt hẳn tất cả các bạn học lớp một đều đã bị bắt.
Cảm giác phương hướng của Cố Niệm Chi vẫn luôn rất chuẩn. Dù cô không nhớ rõ đường về nhà, nhưng lại có thể phân biệt được Đông, Tây, Nam, Bắc giữa màn mưa mịt mù trên hồ.
Từ hôm qua tới giờ, cô đã bơi ở hồ này hai lần, lần này là lần thứ ba.
Cô ngẩng đầu trong hồ, một tay ôm eo của bạn học, tay còn lại giơ điện thoại lên, dùng mu bàn tay lau nước mưa trên mặt.
Không khó để cô nhận biết phương hướng của hồ Tiểu Kính, vì ba mặt hồ bị núi lớn bao quanh, có vật tham chiếu rất tốt để so sánh.
“Nghe cái gì mà nghe? M* nó, ông đây nhìn thấy đèn hiệu rồi…” Một tên cướp nhỏ giọng lầm bầm, khiêng một sinh viên nữ trên vai, quay lại hỏi Dương Đại Vĩ: “Đại ca, đi thế nào?”
Con đường phía trước không đi được nữa, nhóm cảnh sát đang nhanh chóng áp sát.
Lên núi?
Dương Đại Vĩ vừa cân nhắc tới khả năng này, trong rừng cây đã truyền đến âm thanh huyên náo, còn có tiếng chó sủa gâu gâu!
“Chó nghiệp vụ?! Bọn họ đưa theo chó nghiệp vụ!” Tên cướp nhát gan nhất nhóm lập tức trốn sau lưng Dương Đại Vĩ: “Đại ca, không lên núi được đâu! Lên núi chúng ta không trốn được khỏi chó nghiệp vụ!”
“Không lên núi được! Tiến về phía trước!” Dương Đại Vĩ phất tay: “Về Minh Nguyệt Các của khu nghỉ dưỡng!”
Bảy tên cướp khiêng bốn sinh viên ngất xỉu và ông Tổng Giám đốc, men theo đường cũ về khu nghỉ dưỡng.
Bọn chúng đi chưa được bao lâu, một thanh niên xấu xí đã bước ra từ rừng cây ven đường. Cả người anh ta đầm đìa máu me, nửa bên mặt sưng vù, cánh tay trên người ngoặt sang một góc kỳ lạ, có lẽ đã bị gãy xương.
Anh ta ngồi gục bên vệ đường, nhổ một bãi xuống đất: “Ông đây không có súng, dùng túi nilon cũng làm người tắc thở được!”
Người thanh niên có vẻ ngoài xấu xí này, chính là anh Lý mà Cố Niệm Chi quen.
Anh ta ngẩng đầu nhìn đường lớn của khu nghỉ dưỡng, sốt ruột hy vọng viện binh mau đến.
Vừa rồi anh ta trốn trong rừng cây không dám lên tiếng, khắp mình mẩy đều là thương tích, cánh tay còn bị gãy, không thể một chọi bảy được.
Bây giờ những tên cướp này đã quay lại, Cố Niệm Chi và các bạn học càng gặp nguy hiểm lớn hơn, chỉ hy vọng hai người Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng có thể tới thật nhanh.
Chẳng mấy chốc, anh Lý đã nghe thấy tiếng trực thăng truyền xuống từ trên đỉnh đầu. Khi anh ta ngẩng lên, híp mắt nhìn thử thì thấy đó là máy bay trực thăng của cục cảnh sát, không phải máy bay trực thăng của cục tác chiến đặc biệt bọn họ.
Tiếng chó nghiệp vụ cũng ngày càng gần hơn, có thể thấy quy mô lần này thật sự rất lớn.
Tiểu Lý muốn nghênh đón, nhưng vết thương do đạn bắn trên cánh tay chảy máu mỗi lúc một nhiều, đầu óc anh ta cũng dần trở nên mê man. Mưa to như vòng lốc xoáy, xối xả trút xuống khiến trước mắt anh ta tối đen, ngã xuống rãnh nước ven đường.