Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 119 : Gả cho anh nhé!


Chóp mũi của anh ở trên mặt cô cọ qua cọ lại, “Em còn có cái gì mà anh không biết? Hả? Nơi này, nơi này, còn có nơi này, mỗi nơi trên thân thể em có nơi nào mà anh không rõ ràng!” Tay của anh bắt đầu không an phận, trong lời nói lộ vẻ dí dỏm hài hước.

“Đừng làm rộn! Em còn muốn đứng dậy đi làm !” Cô đè lại tay của anh, không để cho anh lộn xộn.

“Đừng đi làm. . . . . . Anh cũng không phải là không nuôi nổi em. . . . . . Cùng lắm thì anh giao toàn bộ tiền cho em, em làm quản gia của anh. . . . . .” Anh cắn vành tai của cô, giọng đàn ông hơi trầm đặc biệt có chút hơi khàn khàn của buổi sáng sớm.

“Không cần!” Cô đẩy đẩy đầu anh, “Thần An, em có chuyện nghiêm túc muốn nói với anh!”

Anh tiếc nuối thở dài một tiếng, không hề làm phiền cô nữa, “Có phải hay không muốn anh ở trong trận chung kết quan tâm Hạ Hiểu Thần? Ừ. . . . . . Nếu như em kêu anh một tiếng ngọt ngào, anh liền đáp ứng em!” Anh lười biếng nằm, nheo cặp mắt lại.

“Không phải!” Cô còn không đến mức không hiểu chuyện như vậy, nếu như thật sựđưa ra yêu cầu như vậy, cô chẳng phải lấy thân thể của mình trao đổi đường công danh của em gái sao. . . . . .” Thần An, nghe nói hôm nay buổi tối không chỉ diễn ra trận chung kết, hơn nữa còn tổ chức họp báo công khai 《 lộ gặp thần an 》 phải hay không? Sẽ quyết định ai là người biểu diễn bài hát này?”

“Ừ. . . . . . Tin tức rất nhanh nhạy, muốn quan tâm sự nghiệp của chồng em!” Anh vẫn một bộ không đứng đắn nói.

“Thần An! Em đang nói nghiêm túc với anh!” Cô chu môi, bóp bóp cánh tay của anh.

“Anh cũng rất nghiêm túc! Được rồi, em rốt cuộc muốn nói gì? Nếu như em nói cho anh biết, em nghĩ muốn tự mình hát bài hát này sẽ là chuyện anh rất vui vẻ!” Anh chống cánh tay, ở phía trên cô cười.

Cô đi hát? Chuyện này sao có thể. . . . . . Bất luận như thế nào cô cũng không muốn xuất hiện một lần nữa, không muốn để cho mọi người biết cô ở bên cạnh anh, cô chỉ muốn được ở bên anh, yên lặng qua ngày là được, cuộc sống cứ mãi kéo dài như thế này thì tốt biết mấy. . . . . .

“Không phải! Em sẽ không hát trở lại, em nghe nói bài hát này tối nay rất có thể sẽ cho được người giành chiến thắng biểu diễn, Thần An, nếu như có thể, cho dù người vô địch có là ai, cũng cho Hiểu Thần biểu diễn có được hay không?” Cô vòng hai tay ôm cổ của anh, thỉnh cầu.

Anh bất động, trong nhất thời anh có chút ngạc nhiên thậm chí còn căng thẳng, sau đó mới hỏi, “Tại sao?”

“Đây là bài hát của hai chúng ta, em không hy vọng người khác biểu diễn, nếu như là Hiểu Thần biểu diễn. . . . . .”

Cô còn chưa nói hết, phát hiện sắc mặt anh thay đổi, rõ ràng là trầm xuống.

Cô thức thời ngừng nói, “Làm sao vậy? Được rồi. . . . . . Em không nói. . . . . .” Cô nghĩ, có lẽ là cô vượt qua giới hạn rồi, chuyện làm ăn của anh, cô không nên tham dự. . . . . .

Im lặng rời giường, rửa mặt, thay quần áo, cả quá trình, anh cũng không nói thêm một câu, hơn nữa còn đưa lưng về phía cô, bộ dáng rất tức giận.

Thật là tính trẻ con!

Cô hướng về phía bóng lưng của anh bĩu môi, “Em đi đây!”

Anh còn không có lên tiếng.

Mắt thấy sắp trễ giờ rồi, Sa Lâm chắc cũng ở dưới lầu đợi cô, cô hiểu rõ tính tình của anh, lúc này tức giận, ba phút sau tự động sẽ hết, cho nên dứt khoát không để ý tới anh, đi ra khỏi phòng ngủ.

Trong phòng ăn dì bảo mẫu vừa đúng lúc dọn xong bữa ăn sáng, thấy cô ra ngoài, gọi cô, “Tả phu nhân, bữa sáng có thể ăn rồi.”

Tả phu nhân. . . . . . Cô im lặng, dì bảo mẫu luôn thích gọi cô như vậy, cố tình Thần An đối với cách xưng hô này cảm thấy vô cùng hài lòng, cho nên anh căn bản không có ý định để cho bảo mẫu thay đổi cách gọi. . . . . .

Bảo mẫu đưa cho cô thêm một chén canh ngân nhĩ tổ yến, cô nhíu nhíu mày, “Dì, sáng sớm đã ăn cái này!”

“Tả tiên sinh đã căn dặn, tổ yến cũng là ngày hôm qua Tả tiên sinh tự mình đi mua, hôm qua tiên sinh còn giao phó, nói cô hôm nay có lớp buổi sáng, buổi tối mới trở về, cho nên để cô buổi sáng ăn trước!”

Anh tự mình đi mua? Anh cứ như vậy ngồi lên xe lăn đi ra ngoài? Cô thở dài một hơi, “Nếu như ăn cái này nữa, tôi sẽ trở nên mập mạp mất thôi!”

Bảo mẫu cười, “Tiên sinh nói cô quá gầy, cần phải bồi bổ thêm!”

Tiên sinh. . . . . . Tiên sinh. . . . . . Bảo mẫu này nghe nói là thân thích của Thần An, Thần An trả cho dì tiền lương cũng khá cao, đối với dì cũng coi là tin tưởng, tất cả chìa khóa đều giao cho dì, để cho dì buổi tối có thể về rồi sáng sớm tới, hôm nay dì thế nhưng nghe lời Thần An như thánh chỉ! Mà điều duy nhất Thần An muốn chính là cho cô ăn thật no, cho nên, mỗi ngày trong cuộc sống của cô nhiệm vụ khó khăn nhất chính là dưới sự giám sát cùng áp bức của Thần An và dì giúp việc ngoan ngoãn cùng cố gắng mà liều mạng ăn. . . . . .

——— —————

Lại nói hôm nay vết thương ở chân của Thần An còn chưa lành, mỗi ngày đều ở nhà đã sắp trở thành trạch nam điển hình, hơn nữa còn có xu hướng là người đàn ông gia đình dài hạn. Một người đàn ông gia đình, trong tay mặc dù có công việc, nhưng mà làm sao chịu có thể để từng ngày tốt đẹp trôi qua một cách vô bổ? Sao có thể chịu để mình trong phòng lớn cô đơn vô ích chứ? Cho nên thỉnh thoảng sẽ gọi điện thoại hay gửi tin nhắn *** làm phiền cô một chút, để bày tỏ chính mình một ngày không gặp giống như cách ba thu đau khổ.

Thời gian không vội, Hạ Vãn Lộ còn có thể có cùng anh nói chuyện, nhưng một khi bận rộn, làm sao còn có thời gian bồi anh tán gẫu? Anh hoàn toàn không có nói chuyện! Đơn giản giống như đứa trẻ tìm sữa bị mẹ bỏ rơi ở nhà mà đi làm, có lúc điện thoại thật sự quá nhiều, cô còn có thể hung hăng mắng anh mấy câu, sau đó anh mới không cam lòng dừng lại. . . . . .

Nhưng mà, hôm nay suốt cả một ngày, anh cũng không gửi cho cô bất kỳ tin tức nào ngay cả điện thoại cũng không, cô thậm chí cảm thấy không quen, nhiều lần hoài nghi có phải cô quá bận rộn mà không có nghe được hay không, đến nỗi cầm điện thoại ra ngoài nhìn xem có cuộc gọi nhỡ hay không, nhưng là, không có. . . . . .

Thật sự giận thật rồi sao? Lần này anh tức giận thật là không giải thích được. . . . . .

Lần dừng lại này, cái nhìn này, người khác không hiểu, nhưng là cô hiểu! Bài hát này, vốn là vì cô sửa lại theo yêu cầu giành cho giọng nữ hát, anh viết thành ca khúc phổ biến, nhưng là không ai được hát, cho nên trong lời nói của anh có ý tứ là trừ anh ra, cũng chỉ có cô có tư cách hát, mà cô không bao giờ chịu hát lại, vậy còn có người nào có tư cách?

Cô đột nhiên cảm thấy đau lòng. . . . . .

Khó trách anh sáng nay tức giận như vậy, đây là ca khúc của hai người bọn họ, cô tại sao có thể tùy tiện đưa cho người khác chứ? Có một số thứ cho dù là em gái cũng không thể được. . . . . .

Trong khi đang suy nghĩ, người chủ trì lại hỏi vấn đề thứ hai, “Nghe nói thời điểm biểu diễn toàn hội trường tắt đèn là do chủ ý của Hạ tiên sinh, xin hỏi điều này có ý nghĩa gì hay không?”

Lần này, câu trả lời của anh không còn tùy ý như trước nữa, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú về phương hướng của cô, tựa như đang cười, trong mắt có ánh sáng lóng lánh đang lưu động, “Khi tôi viết bài hát này, đôi mắt của tôi không có nhìn thấy, thế giới của tôi là một mảnh đen tối.”

Câu trả lời này cũng làm cho người chủ trì không biết nói tiếp như thế nào, ngược lại anh, dễ dàng hóa giải lúng túng này, nói tiếp, “Nhắc tới cũng khéo, thật vất vả bài hát này mới ra mắt, chân của tôi lại bị thương, có người nói, tôi thật sự là xui xẻo, hoặc là nói bài hát này cùng tôi bát tự không hợp, tôi lại là cảm thấy tôi rất may mắn, bởi vì bài hát này, tôi từ trong bóng đêm thấy được ánh sáng, lúc tôi không đứng dậy nổi có người cùng tôi vượt qua. . . . . . 《 lộ gặp thần an 》 suy cho cùng như vậy là một loại hạnh phúc, không xa không rời, cho nên mới để nó yên lặng ở đó năm năm sau ra mắt, chính là hi vọng loại hạnh phúc này có thể ở trong lòng mọi người đơm hoa kết quả!”

“Đây là Hạ tiên sinh đối với mọi người chúc phúc sao? Để tôi thay mặt mọi người bày tỏ lòng cảm ơn chân thành đối với Hạ tiên sinh! Cám ơn Hạ tiên sinh chúc phúc! Cám ơn Hạ tiên sinh mang đến cho mọi người một tiết mục âm nhạc hay như vậy!” Người chủ trì rốt cuộc đổi qua khom, trong tràng lại một lần nữa tiếng vỗ tay Lôi Động.

Lời của anh nói rất khó hiểu, cũng rất phong phú, người bình thường sẽ không nghĩ tới người không xa không rời trong miệng anh cũng ngồi trong khán đài, là một cô gái bình thường. Mu bàn tay của cô hơi nóng lên, Hứa Tiểu Soái nắm lấy tay của cô, đồng thời ở bên tai cô nhỏ giọng nói, “Chỉ mong, anh ta có thể làm được những gì mình nói, không bỏ rơi em! Nếu không anh sẽ đánh cho anh ta vĩnh viễn không đứng dậy nổi!”

“Kẻ điên!” Cô cáu anh một cái. Tối nay, rất hạnh phúc, như thế nào lại khiêu khích cô, cô cũng sẽ không buồn bả!

Hạ tiên sinh chẳng qua là xuất hiện một lúc liền quay vào phía sau đài, buổi họp báo cùng công việc sau khi cuộc thi kết thúc tự có người tới xử lý, điện thoại di động của cô lại rung lên lần nữa, không, là liên tiếp mấy cái tin nhắn được gửi tới, cô thậm chí không kịp trả lời.

“Như thế nào? Anh hát em có hài lòng không? Thật có chút khẩn trương! Khẩn trương được mức ngay cả điện thoại di động anh thậm chí cũng quên mang theo!”

“Hát không hay cũng không cho phép nói ra! Anh đang cầu hôn em!”

“Em cùng Hứa Tiểu Soái ngồi chung một chỗ, anh rất tức giận!”

“Ra ngoài, Sa Lâm tới đón em!”

Hả? Thế nào lại như vậy? Bây giờ liền rời đi? Cô còn chưa kịp nói chúc mừng với Hiểu Thần!

“Lúc này không được! Em còn muốn ăn mừng với Hiểu Thần!”

Điện thoại di động của cô lập tức vang lên, là điện thoại gọi tới: “Lập tức ra ngoài! Hôm nay là ngày nào? Là ngày anh cầu hôn thành công! Chẳng lẽ hai chúng ta không cần ăn mừng sao?”

Cái gì gọi là cầu hôn thành công? Cô đáp ứng anh rồi sao? Buồn cười! “Đừng làm rộn! Nếu không chúng ta cùng Hiểu Thần cùng nhau ăn mừng được không?” Đã tới bước này, anh cũng biết Hiểu Thần là em gái cô, sớm muộn cũng phải gặp mặt, không bằng hôm nay luôn đi. . . . . .

“Hạ Vãn Lộ! Đầu em có vấn đề sao? Tại sao chúng ta thế giới hai người lại muốn có thêm nhiều người?” Anh giống như lại bị cô làm cho tức giận rồi. . . . . .

“Nhưng Hiểu Thần là em gái em. . . . . .”

“Em là muốn anh trước mặt em gái em hôn em? Còn muốn anh trước mặt em gái em. . . . . . .Yêu em?”

“. . . . . . Anh có thể nghĩ một chút chuyện khỏe mạnh hay không?” Cô hết ý kiến.

“Thế nào không khỏe mạnh? Bác sĩ nói, cố gắng chịu đựng mới là việc không khỏe mạnh!” Anh còn nói năng hùng hồn. . . . . .

“Nhưng là. . . . . .”

“Không cho phép tiếp tục nhưng là!”

Điện thoại còn chưa có nói xong, Sa Lâm đã tới.

“Vậy. . . . . . Em ra phía sau đài tìm Hiểu Thần nói một tiếng. . . . . .” Cô không thể làm gì khác hơn là nhượng bộ.

Cô là từ trong ánh mắt thất vọng của Hiểu Thần rời đi, dĩ nhiên, còn có anh mắt khiển trách của Hứa Tiểu Soái nhìn theo. Hiểu Thần lôi kéo tay của cô cùng cô nói thật lâu, xin cô người chị gái này nhất định phải cùng cô trải qua ngày quan trọng nhất trong cuộc đời, thậm chí còn nói chị đi đâu cho cô cùng đi theo một lúc cũng được.

Nhưng, cô nghĩ đến giọng nói kiên quyết của Thần An, như thế nào nhẫn tâm rời đi,chỉ cam kết sẽ cho Hiểu Thần thêm một buổi tiệc ăn mừng nữa, hơn nữa sẽ cho Hiểu Thần thêm một phần đại lễ. . . . . .

Bởi vì yêu anh, có thể buông tha tất cả, tại sao cô mù quáng như vậy, không biết là có đúng hay không. . . . . .Anh đáng giá cho cô làm như vậy, đúng không?


Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.