Lưu Manh Lão Sư

Chương 472: Cái túi vải của chương môn sư huynh


Chung Hướng Lượng bùi ngùi nhìn Trần Thiên Minh nói: “Thiên Minh, sau này
Huyền Môn dựa cả vào mấy người bọn em”.

“Sư huynh, anh nói như thể bản thân mình là ông lão không bằng. Sau này em còn
phải nhờ anh giúp đỡ” Trần Thiên Minh cười nói.

“Sư phụ, chúng ta bao nhiêu thời gian nữa mới tới nơi” Trương Ngạn Thanh ngồi
bên cạnh hỏi.

“Sắp rồi, còn khoảng gần một tiếng nữa thôi. Sau đó chúng ta sẽ đi xe, khoảng
cuối buổi chiều chúng ta sẽ tới núi Thiên Thai” Chung Hướng Lượng nói.

“Vậy mấy người Trí Thâm sư huynh đi bằng phương tiện gì?” Trần Thiên Minh hỏi.

Chung Hướng Lượng nói: “Bọn họ đã đi xe tới đó rồi. Anh vốn định chi tiền để
bọn họ đi máy bay tới đó nhưng mấy người nói không cần lãng phí tiền, họ thích
đi xe” Thế nhưng Chung Hướng Lượng nghĩ bọn họ khó có dịp ra ngoài cùng nhau
nên ngồi xe để ngắm nhìn phong cảnh cũng hay.

Sau khi máy bay hạ cánh, Chung Hướng Lượng gọi điện thoại, không bao lâu sau
thì có một chiếc xe van chạy tới. “Anh không quen thuộc địa bàn ở đây nên anh
gọi điện cho các anh em trong ngành ở đây tới để bọn họ thuê giúp chúng ta một
cái xe” Chung Hướng Lượng nói với mấy người Trần Thiên Minh.

“Sư huynh lợi hại thật, ngay cả điều này cũng nghĩ ra” Trần Thiên Minh giơ
ngón tay cái lên nói với Chung Hướng Lượng.

“Cái này cũng không có gì là lợi hại. Bọn anh thường xuyên ra ngoài nên phải
thường xuyên liên hệ với các anh em trong ngành. Thường xuyên qua lại với nhau
nên mọi người cũng quen biết nhau” Chung Hướng Lượng cười nói.

Vì thế sau khi mấy người Chung Hướng Lượng lên chiếc xe van, chiếc xe chạy về
hướng núi Thiên Thai. Khi tới chân núi Thiên Thai, Chung Hướng Lượng trả tiền
cho tài xế và hẹn anh ta chiều mai quay lại đón mấy người tại đây. Núi Thiên
Thai thực ra hình thành bởi nhiều ngọn núi cao liên tiếp. Từ xa nhìn lại giống
như một cái đài cao dựng trên bầu trời. Trên đỉnh núi còn có rừng cây rất rậm
rạp, còn nhiều hơn so với núi của Huyền Môn.

“Xin hỏi mấy người từ đâu tới?” Hai người đàn ông từ bên trong đi ra nhìn mấy
người Trần Thiên Minh hỏi. Nhìn trang phục của hai người có vẻ như người của
Ma Môn.

“Chúng tôi là người Huyền Môn” Chung Hướng Lượng trả lời.

“Không phải sáng nay đã có một nhóm người tới sao? Tại sao bây giờ lại có một
nhóm nữa?” Một người nhíu mày nói.

“Chúng tôi phân ra hai nhóm” Chung Hướng Lượng nói.

“Thì ra là vậy. Tôi sẽ đưa các anh tới chỗ của bọn họ” Người nọ gật đầu nói.
Bọn họ chỉ phụ trách việc đón tiếp, không để ý tới những việc khác. Anh ta lấy
điện thoại ra gọi. Một lát sau có một người khác ăn mặc giống như hai người
bên ngoài đi ra dẫn mấy người Trần Thiên Minh đi.

Mấy người Trần Thiên Minh đi theo người nọ lên núi. Sau khi đi ước chừng một
tiếng đồng hồ bọn họ đi tới một khu đất trống rất lớn, cơ thể chứa đựng mấy
ngàn người. Không ngờ trên núi cũng có một khu đất trống rộng lớn như vậy.
Thực sự là hiếm thấy. Trên khu đất trống có rất nhiều lều vải, có nhiều người
không ngừng đi lại.

“Mấy người Huyền Môn ở bên kia” Người nọ chỉ vào cái lều vải ở phía đối diện
nói với mấy người Trần Thiên Minh. Ở phía đó có mười mấy cái lều cạnh nhau.
Xem ra đó là người cùng nhóm với nhau.

“Cứ để chúng tôi tự tới đó. Anh bận cứ đi đi” Chung Hướng Lượng nói với người
nọ.

Người nọ lắc đầu nói: “Tôi phải dẫn các anh tới. Đó là quy định, tất cả khách
phải được đón tiếp chu đáo” Kỳ thật người đó chỉ muốn xem mấy người Chung
Hướng Lượng có phải là người Huyền Môn hay không. Buổi sáng đã có một nhóm
tới. Sao buổi chiều lại còn một nhóm nữa tới?

“Thôi được, làm phiền anh vậy” Mặc dù Chung Hướng Lượng không có cảm tình với
người Ma Môn nhưng người ta đã khách khí thì mình cũng phải đáp lễ.

Khi tới trước lều vải bên đó vừa hay thấy Lý Quân đứng bên ngoài. Lý Quân phát
hiện mấy người Chung Hướng Lượng đang đi tới hắn vui mừng chạy tới reo lên:
“Sư thúc, các người đã tới” Nói xong hắn vui vẻ nói chuyện với mấy người Trần
Thiên Minh.

Người nọ thấy mấy người Chung Hướng Lượng quả nhiên là người Huyền Môn nên
cũng không nói gì. Anh ta gật đầu với Chung Hướng Lượng rồi bỏ đi. Anh ta
đương nhiên phải về báo cáo người của môn phái mình, bên Huyền Môn có rất
nhiều người tới.

“Lý Quân, tại sao cậu lại tới sớm thế hả?' Trần Thiên Minh cũng vui mừng nói
với Lý Quân. Lý Quân đã tới vậy nhất định Ngải Tiểu Ny cũng đã tới. Trần Thiên
Minh như mở cờ trong bụng khi nghĩ tới việc có thể gặp Ngải Tiểu Ny.

“Đúng vậy, chúng tôi đi xe tới. Ngồi xe mấy ngày, di chuyển khắp nơi. Bây giờ
chúng tôi vẫn còn chóng mặt” Lý Quân cười nói.

“Lý Quân, nơi ở của chúng ta đã sắp xếp xong chưa?” Chung Hướng Lượng hỏi Lý
Quân. Bởi trước khi bọn họ tới đây đã thông báo trước với Ma Môn về số lượng
người cùng giới tính. Người Ma Môn đã giúp dựng lều vải.

Lý Quân gật đầu nói: “Có, cháu dẫn mọi người đi, hai người ở chung một lều
vải. Trí Thâm sư thúc sợ mọi người không tìm thấy nên mới bảo cháu đứng ở đây
chờ mọi người” Lý Quân vừa nói vừa dẫn mấy người Chung Hướng Lượng tới khu lều
vải của mình. Sau đó hắn chỉ cho lều vải của từng người.

“Mấy người Trí Thâm sư huynh đi đâu rồi?' Chung Hướng Lượng hỏi.

“Sư thúc cùng với mấy người Trí Tĩnh sư thúc qua bên kia núi, nói là muốn làm
quen với phong cảnh xung quanh” Lý Quân chỉ vào ngọn núi lớn phía trước nói:
“Ma Môn nói sáng mai, tám giờ bắt đầu tỷ thí ở bên kia. Người Đao Môn nói bọn
họ chỉ có hai người tham gia tỷ thí cùng với người của hai môn phái chúng ta
và Ma Môn nhưng bọn họ không tham gia vào cuộc đấu cuối cùng chọn ra Long Đầu
chưởng quản võ lâm”.

“Đao Môn vẫn giống như trước kia không tham gia việc tranh giành chức chưởng
quản” Chung Hướng Lượng khẽ thở dài nói. Thực tế bọn họ cũng không muốn tranh
giành làm gì. Vấn đề là họ không muốn Ma Môn thực hiện được âm mưu của mình mà
thôi. Một khi Ma Môn là chưởng quản võ lâm, chắc chắn võ lâm sẽ xảy ra nhiều
tai kiếp. “Thôi được, Lý Quân, bận thì cứ đi đi. Chúng ta cũng cần phải nghi
ngơi một lát. Một ngày ngồi may bay và xe cũng mệt rồi”.

Lý Quân gật đầu rời đi. Lều vải phân bố theo vai vế. Ví dụ như Chung Hướng
Lượng và Trần Thiên Minh có vai vế trên nên mỗi người ở một cái lều. Mấy người
Lâm Quốc thì hai người ở trong một cái lều. Trần Thiên Minh vào trong lêu vải
của mình. Hắn bỏ đồ của mình xuống và bắt đầu ngồi vận công, điều tức. Ngày
mai sẽ có một trận Long, Hổ tranh đấu. Nếu như không điều tức, hồi phục thể
lực thì sẽ không ổn.

Trần Thiên Minh lại nghe Chung Hướng Lượng nói ngày mai những người được tuyển
chọn sẽ tiến hành tỷ thí với Ma Môn nên hôm nay mọi người phải nghỉ ngơi, khôi
phục trạng thái tốt nhất để chuẩn bị cho ngày mai. Đương nhiên Trần Thiên Minh
không dám chậm chễ. Hắn muốn khôi phục hoàn toàn nội lực của bản thân tới mức
dồi dào để dễ dàng đối phó với Ma Vương.

Trần Thiên Minh mở mắt sau khi hắn vận hết ba mươi sáu chu thiên. Hắn đứng lên
vung tay, hắn cản giác được khí lực tràn ngập toàn thân. Trần Thiên Minh thầm
nghĩ hay mình đi tìm Ngải Tiểu Ny. Đã nửa năm nay không gặp, không biết dạo
này Ngải Tiểu Ny trông thế nào nhỉ?

Vì thế Trần Thiên Minh đi ra khỏi lều. Hắn thấy Lý Quân đang đứng bên ngoài,
dường như Lý Quân đang đứng đợi hắn. “Lý Quân, tại sao cậu nhàn rỗi đứng đây
làm gì hả?' Trần Thiên Minh cười hỏi Lý Quân.

'Ha, ha. Tiểu sư thúc, tôi là người nhàn rỗi mà. Ngày mai Huyền Môn chúng ta
cử bốn người tỷ thí. Dựa vào thân thủ của tôi, tôi có cơ hội xuất trận sao?”
Lý Quân gãi đầu cười nói.

Trần Thiên Minh cảm thấy Lý Quân nói cũng đúng. Với thân thủ của Lý Quân, ngày
mai hắn sẽ không được xuất trận. Ngày mai bốn trưởng bối chữ Trí bọn hắn sẽ
xuất trận. “Cậu tìm tôi có việc gì vậy?” Trần Thiên Minh thấy hình như Lý Quân
có chuyện gì đó cần nói với hắn nên hắn liền hỏi Lý Quân.

“Đúng vậy. Tôi có chuyện tìm anh, tiểu sư thúc. Chúng ta vào trong cùng nói
chuyện. Lý Quân nhìn xung quanh rồi hắn khẽ thì thào với Trần Thiên Minh.

“Được, chúng ta vào trong” Trần Thiên Minh thấy dáng vẻ thần bí của Lý Quân
liền gật đầu và cùng Lý Quân đi vào trong lều.

Sau khi đi vào trong lều của Trần Thiên Minh. Lý Quân lấy từ trong người ra
một cái túi vải đưa cho Trần Thiên Minh và nói: “Tiểu sư thúc, cái này là của
sư phụ tôi bảo tôi đưa cho sư thúc. Sư phụ nói sư thúc hãy cầm hộ cho sư phụ.
Khi nào cần sư phụ sẽ lấy lại”.

“Sao lại đưa cho tôi cầm? Đây là vật gì vậy hả?' Trần Thiên Minh không nhận
cái túi vải trong tay Lý Quân. Hắn ngạc nhiên nhìn cái túi vải màu đỏ. Hình
như bên trong cái túi vải đó có đựng vật gì đó.

Lý Quân lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết. Tôi chỉ nghe sư phụ nói là sợ để
mất. Sư phụ bảo người sợ đánh mất trong nơi thâm sơn cùng cốc nên muốn sư thúc
hãy cầm hộ sư phụ. Sau này sư phụ sẽ lấy lại nếu cần'.

“Tôi không giữ nó có được không?” Trần Thiên Minh không muốn nhận. Hắn không
biết bên trong cái túi có vật gì. Chưởng môn sư huynh lại không nói. Nếu như
bên trong là một vật đáng giá, bản thân mình lại đánh mất, vậy khi đó sẽ trả
lại thế nào?

'Tiểu sư thúc, không nên như vậy. Sư phụ rất ít khi cầu khẩn người khác. Lần
này sư phụ phải nhờ sư thúc giữ hộ đồ chắc chắn là sư phụ có điều gì khó xử.
Sư thúc nhất định phải giúp đỡ sư phụ” Lý Quân cầu khẩn Trần Thiên Minh.

“Thôi được, tôi cứ giữ hộ sư huynh trước” Trần Thiên Minh không thể làm gì
hơn, hắn đành nhận cái túi vải từ Lý Quân. Tay hắn bóp mạnh xem bên trong là
vật gì nhưng vẫn không nhận ra. Hắn thầm nghĩ mình phải giao vật này cho Lâm
Quốc giữ hộ mới được.

“Cám ơn, tiểu sư thúc” Lý Quân vui mừng nói khi hắn thấy Trần Thiên Minh đồng
ý nhận.

“Cám ơn cái gì. Chúng ta đều là người một nhà” Trần Thiên Minh khoát tay nói.
“À mà Lý Quân. Lần trước cậu có đưa cái vòng đá hồng ngọc cho Tiểu Ny không?”
Đây chính là vấn đề Trần Thiên Minh quan tâm nhất. Hắn chỉ muốn biết Ngải Tiểu
Ny có nhận quà tặng của hắn hay không?

Lý Quân gật đầu nói: “Có, tôi có đưa cho Tiểu Ny'.

Trần Thiên Minh vui vẻ hỏi: “Vậy Tiểu Ny có nói gì không?”

Lý Quân lắc đầu nói: “Không có. Cô ấy chỉ nhận lấy mà không nói gì”.

“Chẳng lẽ Tiểu Ny không nhảy lên vì vui sướng?” Trần Thiên Minh tiếp tục hỏi
Lý Quân.

Lý Quân suy nghĩ một lát rồi lắc đầu nói: “Hình như không có. Sau khi cô ấy
cầm chiếc vòng liền quay người bỏ đi, không nói thêm câu gì. Sắc mặt vẫn bình
thản như vậy”.

“Vậy Tiểu Ny có thường đeo ở tay hay khoe với người khác là chiếc vòng đó là
quà tặng của tôi không?” Trần Thiên Minh vẫn chưa hết hy vọng. Hắn tiếp tục
hỏi Lý Quân.

“Không” Lý Quân lắc đầu nói.

Trần Thiên Minh lại thấy Lý Quân lắc đầu. Sự vui vẻ của hắn tan biến dần theo
những cái lắc đầu của Lý Quân. Xem ra Ngải Tiểu Ny chỉ tiếp nhận quà tặng của
mình như của một người bình thường mà thôi. Nàng không có một thái độ đặc biệt
quý trọng tặng vật đó. Nói thẳng ra nàng không bất kỳ tình cảm nào với hắn.
Điều này làm Trần Thiên Minh vô cùng u buồn.

“Tiểu sư thúc. Nếu không còn chuyện gì, tôi đi đây. Tôi muốn đi gặp người của
Ma Môn nói chuyện một lát để bọn họ chuẩn bị thức ăn cho chúng ta” Lý Quân
đứng lên nói với Trần Thiên Minh. Lý Quân là người khá thật thà, Trí Thâm giao
cho hắn phụ trách việc ăn, ở của mọi người ở núi Thiên Thai. Thế nhưng nói khó
nghe một chút là để Lý Quân làm việc còn mấy người ông ta có thời gian đi dạo.

“Thôi được, cậu vội cứ đi đi. Tôi cũng phải đi tìm Lâm Quốc để nhờ cậu ta giữ
cái túi này” Trần Thiên Minh gật đầu, để Lý Quân đi ra rồi hắn cũng ra khỏi
lều đi tìm Lâm Quốc, giao cái túi vải để Lâm quốc cẩn thận bảo quản. Hắn nói
đây là vật vô cùng quý giá, tuyệt đối không được đánh mất.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.