Trí Thâm cùng Trí Tĩnh, Bàng Chí Dũng và Ngải Tiểu Ny đang ở trên núi cẩn thận
xem xét khắp nơi, đề phòng các tình huống của ngày mai. Số lượng người của các
môn phái tới xem cuộc luận võ công lần này của ba đại phái rất đông. Xem ra
mọi người thực sự mong đợi cuộc luận võ mười năm một lần của ba phái
“Sư muội, xem ra lần này người tới tham dự còn đông hơn lần trước nhiều” Trí
Thâm khẽ nói với Trí Tĩnh.
“Đúng vậy, dường như có cả một số người không phải thuộc các phái trong giang
hồ cũng tới” Trí Tĩnh gật đầu nói. Bất kỳ nhân sĩ võ lâm nào lọt vào mắt tam
đại phái, tam đại phái đều cho người tham gia môn phái. Đặc biệt trong mấy năm
gần đây Ma Môn chiêu binh mãi mã. Một số người đã sinh lòng đố kỵ khi nhìn
thấy người có Ma Môn ai cũng phát tài.
Mặc dù người của Huyền Môn không có nhiều tiền nhưng danh vọng rất cao. Ngay
cả những quan chức chính quyền và quân sự địa phương cũng phải nể mặt. Người
của Đao Môn kém hơn một chút, bọn họ không công khai xuất hiện là người khác
có cảm giác là bọn họ thâm sâu khôn lường vì thế cũng có một số người trong
giới võ lâm cũng nhân dịp cơ hội này tới để kết giao bằng hữu, xem có cơ hội
phát tài hay không. Cho dù không thể thiết lập được quan hệ với người của tam
đại phái, ít nhất cũng có thể lập quan hệ với một số nhân vật võ lâm. Vì vậy
mọi người ra sức làm quen với nhau.
“Xem ra bây giờ chính là thời điểm rối ren của võ lâm” Trí Thâm thở dài nói.
Lúc này đây ông ta vô cùng hưng phấn vì ông ta được đi cùng với Trí Tĩnh. Nếu
ngày nào ông ta cũng được ở cùng với Trí Tĩnh thì vui vẻ biết bao nhiêu. Điều
đáng tiếc nhất là bây giờ chưởng môn của Huyền Môn là Trí Hải chứ không phải
ông ta. Tấm lòng của Trí Tĩnh vẫn hướng về Chung Hướng Lượng, không phai mờ.
Bây giờ Chung Hướng Lượng đã kết hôn nhưng hàng ngày Trí Tĩnh vẫn ngồi thẫn
thờ trong phòng nhơ tới Chung Hướng Lượng..
“Đúng vậy. Lần này chưởng môn sư huynh nói chúng ta nhất định phải giành thắng
lợi, tuyệt đối không để Ma Môn giành chức chưởng quản. Đặc biệt sư huynh muốn
chúng ta hãy nghe lời Trần Thiên Minh” Nói tới đây Trí Tĩnh dường như không
phục. Trần Thiên Minh là người ít tuổi nhất trong bọn họ. Vậy dựa vào cái gì
mà bảo bọn họ phải nghe lời hắn trong khi đó hắn cũng không phải là chưởng
môn.
“Hừ, cái gã Trần Thiên Minh đó làm anh tức giận vô cùng. Hắn là người không
đứng đắn. Hắn tới Huyền Môn đã phá hỏng quy định của Huyền Môn đệ tử. Hắn còn
làm chuyện đó với Tiểu Ny nữa” Trí Thâm vừa nói vừa lén liếc nhìn Ngải Tiểu
Ny. Ông ta nhận ra Ngải Tiểu Ny bây giờ càng lớn càng xinh đẹp, đáng yêu giống
hệt như Trí Tĩnh lúc trẻ. Mẹ kiếp nếu mình mà làm chưởng môn, nhất định mình
sẽ thu thập hai thầy trò này. Từ từ hưởng thụ cảm giác của hai người phụ nữ
này.
Nghĩ tới đó Trí Thâm hưng phấn liếm môi. Lần trước ông ta xuống núi đã tới câu
lạc bộ đêm tìm hai phụ nữ. Một người coi như Trí Tĩnh, một người coi như Ngải
Tiểu Ny, thưởng thức một trận thoải mái suốt cả một đêm. Nhớ tới chuyện hôm đó
ông ta vẫn cảm nhận được cảm giác sung sướng đặc biệt. Nếu như không phải là
sợ người khác phát hiện ra, ông ta đã đánh ngất cả Trí Tĩnh cùng Ngải Tiểu Ny,
ôm cả hai vào trong rừng, thoải mái hưởng thụ một phen.
Trí Tĩnh lặng yên nghe Trí Thâm nói lại việc Trần Thiên Minh nhân cơ hội nhìn
lén Ngải Tiểu Ny, bà ta cũng khá tức giận. Dù lúc đó Trần Thiên Minh nói không
cố ý nhưng chỉ từ ánh mắt Trần Thiên Minh nhìn Ngải Tiểu Ny bà ta biết Trần
Thiên Minh có ý đồ với Ngải Tiểu Ny. Vậy chuyện đó có phải cố ý hay không phải
hỏi chính Trần Thiên Minh mới biết. “Cái gã Trần Thiên Minh đó cứ nghĩ học
được một ít võ công là giỏi lắm. Võ công của hắn không giống với của sư phụ.
Thế nhưng sao hắn học được võ công lợi hại thế nhỉ?”
“Chắc chắn là trong tàng thư của Không Vô sư thúc. Ngoài ra có thể Trí Hải sư
huynh đã lén truyền cho hắn một số tuyệt chiêu mà chỉ chưởng môn mới được học.
Nếu không một người mới chỉ ngoài hai mươi tuổi như hắn sao có thể có võ công
lợi hại thế được. Chung Hướng Lượng sư đệ đã học võ công hơn hai mươi năm cũng
không bằng chúng ta. Tại sao Trần Thiên Minh lại lợi hại vậy?” Trí Thâm biết
Trí Tĩnh thích Chung Hướng Lượng. Ông ta nói như vậy để Trí Tĩnh đồng cảm với
mình.
“Đúng vậy, võ công của Hướng Lượng không cao bằng Trần Thiên Minh. Nhất định
hắn đã học ở tàng thư của Không Vô sư thúc nên mới cao cường như vậy” Trí Tĩnh
nghe Trí Thâm phân tích thì bừng tỉnh. Bà ta cảm thấy Trí Thâm nói rất đúng.
Dù Chung Hướng Lượng đã kết hôn nhưng trong lòng bà ta vẫn hướng về Chung
Hướng Lượng.
Trí Thâm biết lúc này Trí Tĩnh đã có ác cảm với Trần Thiên Minh. Ông ta hiểu
đã tới lúc giở trò khỉ vì vậy ông ta bèn nói với Bàng Chí Dũng: “Chí Dũng, đồ
nhi hãy cùng Tiểu Ny qua bên kia một chút. Sư phụ có chuyện muốn thảo luận với
Trí Tĩnh sư thúc” Nói xong Trí Thâm nháy mắt với Bàng Chí Dũng, ngầm ra hiệu
cho hắn đưa Ngải Tiểu Ny đi.
Bàng Chí Dũng đã thầm ước Trí Thâm nói điều đó để hắn và Ngải Tiểu Ny có thể ở
chung một chỗ vì vậy hắn dẫn Ngải Tiểu Ny đi sang bên kia.
Trí Thâm thấy Bàng Chí Dũng và Ngải Tiểu Ny đã đi khuất qua bên kia. Ông ta
bèn nói nhỏ với Trí Tĩnh: “Trí Tĩnh, em có cảm thấy võ công của chưởng môn sư
huynh cao gấp đôi so với chúng ta không?”
“Điều này em biết” Trí Tĩnh gật đầu nói. Mười năm trước Trí Hải đã ác chiến
với Ma Vương, bà ta đã nhận ra. Khi đó Trí Hải làm chưởng môn đã được hai mươi
năm.
“Trước kia chúng ta cùng học võ với nhau, võ công của chưởng môn sư huynh cũng
chẳng cao hơn chúng ta bao nhiêu thế nhưng từ lúc lên làm chưởng môn, võ công
của sư huynh thăng tiến vượt bậc, cao hơn chúng ta rất nhiều” Trí Thâm nói với
vẻ không phục. Ông ta thầm nghĩ nếu không phải ông ta cho Bàng Chí Dũng đi lấy
trôm một ít bí kíp võ công, võ công của ông ta cũng không thăng tiến nhanh như
vậy.
“Chưởng môn sư huynh đã từng nói chương môn các đời trước đều có quy định
riêng, còn có một số môn võ công chỉ truyền cho chưởng môn. Hơn nữa không phải
chưởng môn sư huynh đã truyền cho chúng ta một số tuyệt học sao? Như em đã học
được Việt Nữ công” Trĩ Tĩnh suy gnhĩ một lát rồi phản đối ý kiến của Trí Thâm.
“Nói thì là như thế nhưng em có cảm thấy em học Việt Nữ công có thu hẹp được
khoảng cách với võ công của sư huynh không? Anh thấy võ công của em vẫn kém
rất xa so với võ công của chưởng môn sư huynh” Trí Thâm giận dữ nói liền một
hơi.
Kỳ thật mấy người Trí Thâm không hiểu được triết lý của võ học cao thâm. Tuyệt
chiêu chân chính là phải tự mình lĩnh hội, hoàn toàn không chú trong tới hình
thức. Võ công của Trần Thiên Minh tiến bộ nhanh là do hắn thông minh, nhanh
chóng lĩnh hội được ý nghĩa của những điều Trí Hải dạy hắn. Chỉ khi hiểu được
ý nghĩa đích thực của võ công thì mới học giỏi võ công.
Dù Trí Thâm chú ý tới tuyệt chiêu võ công nhưng ông ta không chú ý tới ý nghĩa
chân thực của võ công vậy dù ông ta có tiến bộ cũng là tiến bộ bình thường,
cũng chỉ là tiến bộ về biến hoá chiêu thức, không hoàn toàn lĩnh hội được võ
công. Sự lĩnh hội võ công của Chung Hướng Lượng rất cao nhưng hàng ngày ông ta
còn có công việc ở cục an toàn nên ông ta không còn nhiều thòi gian để nghiên
cứu võ học.
“Trí Thâm sư huynh nói cũng có đạo lý. Lần trước em cùng Trần Thiên Minh so
chiêu. Dù em đã dùng Việt Nữ công nhưng càng đánh càng thua sút hắn sau đó
Trần Thiên Minh cố ý để thua em nhưng em biết võ công của mình kém xa so với
hắn” Trí Tĩnh gật đầu, đồng ý với ý kiến của Trí Thâm.
“Tiểu Tĩnh, đáng tiếc anh không phải chưởng môn. Nếu anh là chưởng môn, anh sẽ
truyền toàn bộ sở học của anh cho em” Trí Thâm xúc động cầm bàn tay mềm mại
của Trí Tĩnh. Ông ta thực sự muốn ôm Trí Tĩnh vào lòng, vuốt ve bộ ngực cao
vút của Trí Tĩnh.
“Trí Thâm sư huynh, anh không nên như vậy. Chúng ta đã là người già mấy chục
tuổi rồi” Trí Tĩnh vội vàng rút tay lại sau đó khuyên nhủ Trí Thâm. Bà ta biết
Trí Thâm có tình ý với mình nhưng hoa rơi có tình, nước chảy vô tình. Toàn bộ
tình cảm của bà ta đã giành cho Chung Hướng Lượng. Đó là nguyên nhân bà ta
xuất gia, Trí Thâm thấy bà ta xuất gia, cũng xuất gia theo. Đó là điều bà vẫn
áy náy với Trí Thâm.
Nhưng điều Trí Tĩnh không ngờ tới là Trí Thâm xuất gia là muốn làm chưởng môn
của Huyền Môn. Ông ta tận dung tất cả các cơ hội để có thể lên làm chưởng môn
của Huyền Môn. Ông ta không ngừng học trộm võ công. Ông ta còn tụ tập một số
huynh đệ làm vây cánh. Chỉ cần khi thời cơ chín mồi là ông ta nhất định sẽ làm
chưởng môn Huyền Môn.
Trí Thâm vội vàng buông tay Trí Tĩnh khi nghe bà ta nói thế, rồi ông ta bối
rối nói với Trí Tĩnh: “Tiểu Tĩnh, xin lỗi, anh rất thích em. Anh không khống
chế được cảm xúc của mình. Hai mươi năm trước anh thích em, bây giờ tình cảm
của anh vẫn như thế, càng ngày tình cảm của anh với em càng sâu nặng” Bây giờ
Trí Thâm muốn tranh thủ sự ủng hộ của Trí Tĩnh. Nếu ông ta có sự ủng hộ của
Trí Tĩnh thì trong Huyền Môn có hơn một nửa người ủng hộ ông ta.
“Trí Thâm sư huynh, chúng ta không nên nói tới chuyện đó nữa. Trời cũng đã
tối. Chúng ta hãy quay về thôi” Trí Tĩnh cảm thấy hai người ở riêng một chỗ
không thích hợp lắm nên bà ta muốn quay về. Hơn nữa bà cũng muốn gặp Chung
Hướng Lượng, người đã hơn nửa năm bà ta chưa gặp mặt.
“Thôi được, chúng ta quay về” Trí Thâm thấy Trí Tĩnh nói thế ông ta cũng đành
phải cùng quay về.
“Tiểu Ny, nửa năm nay có chuyện gì với em vậy? Em không còn cười đùa, không
giống như tính cách trước kia của em” Sau khi Bàng Chí Dũng và Ngải Tiểu Ny đi
tới rừng cây bên kia hắn liền khẽ hỏi Ngải Tiểu Ny. Từ khi mấy người Trần
Thiên Minh ra đi, hình như tâm trạng Tiểu Ny có vấn đề. cả ngày nàng ngồi lỳ
trong phòng không đi ra ngoài. Bản thân hắn đi tìm nàng nàng cũng nói không
muốn ra ngoài. Hơn nữa khi nàng luyện công cũng luyện một mình, không luyện
cùng hắn nữa, hoặc luyện cùng sư phụ nàng.
“Không, sư phụ của em nói võ công của em rất kém cỏi. Sư phụ muốn em phải
chuyên tâm tập luyện công. Anh không thấy võ công của mấy người Trần Thiên
Minh lợi hại sao?' Ngải Tiểu Ny lắc đầu nói.
“Vậy em hãy luyện công cùng với anh. Trước kia chúng ta cũng toàn luyện công
cùng nhau” Bàng Chí Dũng biết từ sau khi Trần Thiên Minh tới Ngải Tiểu Ny đã
thay đổi. Chắc chắn NgảiTiểu Ny đã thích Trần Thiên Minh. Thế nhưng Bàng Chí
Dũng hắn không nản chí. Hắn nghe Lý Quân nói Trần Thiên Minh đã có bạn gái.
Sau khi nghe được tin này trong một lần nói chuyện với Ngải Tiểu Ny hắn làm
như vô tình nói ra giống như một lưỡi dao đâm thủng trái tim Ngải Tiểu Ny.
“Chí Dũng sư huynh. Bây giờ võ công chúng ta luyện không giống nhau. Luyện tập
cùng nhau sẽ không có tiến bộ nhanh. Hơn nữa bây giờ chủ yếu em luyện nội lực,
không thể luyện tập với anh. Đột nhiên Ngải Tiểu Ny thầm nghĩ mình có thể
luyện với Trần Thiên Minh không? Khi đó Trần Thiên Minh đã giúp nàng tăng thêm
nội lực, làm cho nội lực của nàng tăng gấp đôi. Sư phụ nàng còn nói võ công
của nàng rất khá, không chừng chỉ mấy năm nữa nàng có thể vượt qua sư phụ.
Nhớ tới Trần Thiên Minh, Ngải Tiểu Ny không nhịn được nàng sờ cái vòng đá hồng
ngọc nơi cổ tay. Đấy là cái vòng Trần Thiên Minh tặng nàng. Bình thường nàng
không dám đeo chỉ lần này đi tham dự hội của tam đại phái nàng mới đeo. Trước
khi đi nàng nghe sư phụ nói lần này Trần Thiên Minh cũng đến nên nàng mới lén
đeo nó để gặp Trần Thiên Minh.
Suốt nửa năm qua Ngải Tiểu Ny luôn nghĩ tới Trần Thiên Minh. Nàng nghĩ tới
những chuyện của hắn trong vòng một tháng ở Huyền Môn. Những câu chuyện nhỏ
nhặt đó có lúc làm nàng đỏ mặt, có lúc làm nàng tức giận, cũng có khi làn trái
tim nàng đập rộn rã. Trần Thiên Minh đúng là một con yêu tinh hại người, làm
nàng không tự chủ được cứ phải nghĩ tới hắn. Có lúc trong giấc ngủ nàng cũng
mơ thấy hắn, mơ thấy hắn cùng với nụ cười quái dị của hắn. Nụ cười đó hình như
đang cười chế nhạo con tim của nàng làm nàng phải đỏ mặt xấu hổ.
Tuy nhiên khi nghĩ tới đó sắc mặt Ngải Tiểu Ny không khỏi tái mét