Lưu Manh Lão Sư

Chương 471: Tới núi Thiên Thai dự hội


Nghe Ngô Thanh hỏi như vậy, Trần Thiên Minh cười khì khì nói: “Ngô Thanh, tôi
cảm thấy nếu như Tiểu Châu mặc véc, anh mặc váy thì có thể nói hai người là
đôi đẹp nhất, song kiếm hợp bích”.

“Cậu cút đi, Trần Thiên Minh” Ngô Thanh nghe thấy Trần Thiên Minh bảo anh ta
nên mặc váy, liền tức giận mắng Trần Thiên Minh.

“Ngô Thanh, vừa rồi hai người nhảy rất đẹp” Trần Thiên Minh cười an ủi khi
thấy Ngô Thanh tức giận.

“Cái này là đương nhiên, cậu cũng nghĩ thế hả. Tôi và Tiểu Châu đã mất rất
nhiều thưòi gian tập luyện” Ngô Thanh vui mừng nói khi nghe Trần Thiên Minh
tâng bốc mình.

Sau khi cuộc thi kết thúc, ban giám khảo bắt đầu chuyển điểm cho thành viên
chịu trách nhiệm tổng hợp. Bởi vì ban giám khảo vừa quan sát cuộc thi vừa
thống kê điểm của từng cặp nên nhanh chóng đã có kết quả cuối cùng. “Các thầy
cô giáo, đây là kết quả cuối cùng của cuộc thi” Người dẫn chương trình cầm
mích, vui vẻ nói.

Lý Hân Di choáng váng sau khi nghe công bố kết quả. Hai người bọn họ chẳng
những không được giải nhất mà còn không nằm trong top ba để nhận thưởng. Cặp
đôi nhận giải nhất dĩ nhiên là cặp đôi Ngô Thanh và Tiểu Châu, xem ra vừa rồi
hai người đổi vai cho nhau đã gây ấn tượng tốt với ban giám khảo, nhất trí cho
hai người điểm cao. Trong lúc đó vì để điểm của Đàm Thọ Thăng cao hơn nên ban
giám khảo đã hạ thấp điểm một số cặp khác nhưng do xảy ra sự cố kéo váy của
Đàm Thọ Thăng vài chỉ nhảy nửa chừng nên ban giám không không dám để điểm của
ông ta quá cao.

“Hân Di, không sao. Cuộc thi này chỉ để giải trí thôi mà, không nhận được phần
thưởng cũng không sao” Trần Thiên Minh thấy sắc mặt Lý Hân Di không tốt hắn
liền đi tới an ủi nàng. M, đều là do cái gã Đàm Thọ Thăng lợi dụng chức quyền
đó làm ra thế nhưng ông ta cũng phải xấu hổ mà về. Kéo tụt váy của bạn nhảy,
lại còn ngã nữa chứ.

“Tôi không quan tấm tới thứ hạng, chỉ tham dự cho vui mà” Lý Hân Di không hổ
là một bí thư Đoàn. Nàng lập tức thay đổi tâm trạng của mình.

“Hân Di, anh mời em ăn cơm. Chúng ta phải chúc mừng sự khổ luyện của mình”
Trần Thiên Minh nói.

“Được' Lý Hân Di gật đầu.

Sau khi Trần Thiên Minh và Lý Hân Di ăn cơm xong và tiễn nàng về, điện thoại
di động của Trần Thiên Minh đổ chuông. “Chào anh, sư huynh” Trần Thiên Minh
nói.

“Thiên Minh, chuyện lần trước em làm khá lắm. Cấp trên bảo anh thay mặt chúc
mừng em” Chung Hướng Lượng vui vẻ nói.

“Ha, ha, chỉ là may mắn thôi” Trần Thiên Minh nói.

“Thiên Minh, anh mới nhận được điện thoại của sư phụ” Chung Hướng Lượng nói
tiếp.

“Đại bá? Ông ấy ở đâu?” Trần Thiên Minh vui mừng nói khi hắn nghe được tin tức
của đại bá. Hắn đã rất lâu rồi không gặp đại bá. Nếu như không phải nhờ đại
bá, Trần Thiên Minh hắn vẫn chỉ là một giáo viên trung học bình thường ở nông
thôn để một người như hiệu trưởng Lý coi thường.

“Sư phụ đi gặp bạn bè của mình, cách chúng ta rất xa. Sư phụ gọi điện nói cho
anh biết năm nay tam phái sẽ gặp mặt. Sư phụ bảo em cũng nên đi tham gia để có
thêm kinh nghiệm” Chung Hướng Lượng nói.

“Khi nào bắt đầu?” Trần Thiên Minh hỏi Chung Hướng Lượng.

“Vào lúc trường học của em nghỉ đông, lúc đó em sẽ rảnh rỗi” Chung Hướng Lượng
nói.

“Đại bá rất muốn em đi sao?' Trần Thiên Minh hỏi.

“Đúng vậy, Thiên Minh, mười năm mới tụ hội một lần, cơ hội này rất khó có
được. Đối với người luyện võ chúng ta là cơ hội để tăng kiến thức, đề cao võ
công của bản thân. Lần trước anh không thể tham gia vì phải bế quan. Lần này
anh nhất định phải tham gia” Chung Hướng Lượng nói vẻ nuối tiếc.

“Em có thể mang theo mấy anh em không?” Trần Thiên Minh nghĩ đây chính là cơ
hội tốt để mấy anh em của hắn mở mang kiến thức, nâng cao võ công của bọn họ.

“Được. Cuộc gặp lần này không giới hạn số người có thể tham gia, chỉ quy định
số người tham gia tỷ thí mà thôi. Tới lúc đó mấy người của em cùng đi chung
cũng được” Chung Hướng Lượng nói.

“Hay lắm, tới lúc đó anh thông báo cho em sớm nhé' Trần Thiên Minh nói.

Sau khi kết thúc học kỳ, Trần Thiên Minh liền bắt đầu sắp xếp mọi chuyện. Bởi
Chung Hướng Lượng nói chuyến đi cũng mất mấy ngày nên cũng không ảnh hưởng
nhiều tới thời gian của hắn. Vấn đề quan trọng nhất với hắn bây giờ là chuyện
của Lưu Mỹ Cầm. Hắn cũng cảm thấy yên lòng khi bác sỹ nói cho hắn biết nàng có
thể sinh vào thời điểm hắn quay về.

Thế nhưng Trần Thiên Minh vẫn lo lắng. Hắn dứt khoát chuyển Mỹ Cầm và mẹ nàng
tới thành phố M, cùng ở trên tầng lầu của mọi người để mấy người chị Yến có
thể chăm sóc chu đáo cho Mỹ Cầm. Hơn nữa ở thành phố điều kiện chăm sóc y tế
cũng tốt hơn, điều này rất có lợi với sức khoẻ của Mỹ Cầm. Hơn nữa bản thân
hắn còn có mấy người anh em ở lại bảo vệ nên hắn càng yên tâm hơn.

Sau khi sắp đặt hết thảy mọi việc, Trần Thiên Minh để Tiểu Tô và mấy anh em ở
lại điều hành công ty. Hắn mang theo Lâm Quốc, Trương Ngạn Thanh, Ngô Tổ Kiệt
cùng Chiêm ỷ bốn người đi cùng với Chung Hướng Lượng. Bởi vì Chung Hướng Lượng
thấy Trần Thiên Minh mang theo nhiều người nên ông ta chỉ đi một mình.

Mấy người Trần Thiên Minh đáp máy bay tới núi Thiên Thai ở phía tây. thời gian
đi máy bay chỉ mất mấy tiếng, hơn nữa khi xuống máy bay bọn họ còn phải đi ô
tô tới núi Thiên Thai. Núi Thiên Thai là nơi có phong cảnh đẹp như tranh. Nơi
này có rất nhiều ngọn núi cao, nghe nói đi cả một tháng cũng không hết mấy
ngọn núi đó. Nơi này rất giống với Huyền môn trước kia bọn Trần Thiên Minh đã
tới.

“Sư huynh, tại sao chúng ta phải đi xa vậy?” Trần Thiên Minh hỏi Chung Hướng
Lượng lúc ngồi trên máy bay.

Chung Hướng Lượng nhìn mây bay bên ngoài rồi tra lời: “Đây là quy định đã mấy
trăm năm nay. Từ mấy trăm năm nay đều tụ hội ở nơi này. Điều này liên quan tới
sự sắp xếp của Huyền Môn chúng ta cùng Ma Môn. Hai môn phái thay nhau tổ chức.
Lần này là tới lượt Ma Môn. Nơi ăn ở của chúng ta do Ma Môn sắp xếp, chúng ta
cũng đã báo quân số cho bọn họ”.

“Thì ra là như thế vậy” Trần Thiên Minh bừng tỉnh. Đó chính là nguyên nhân
người của Ma Môn tới đưa thư nói đi dự hội.

“Thiên Minh, bề ngoài thì công bố ba phái tụ hội luận bàn võ công để cùng nhau
tiến bộ nhưng đây chính là cơ hội ngàn năm có một để cho một người có thể lập
danh. Ba phái chúng ta là ba đại phái lớn nhất trong võ lâm. Các môn phái khác
trong võ lâm chỉ giống như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đấy của ba phái. Thế nhưng
ba phái chúng ta không thể hoà hợp với nhau thảo luận võ công bởi thế cuộc
luận bàn võ công mười năm một lần chính là để tuyển chọn một Long Đầu quản lý
võ lâm trong mười năm. Phương pháp tuyển chọn này là dựa vào võ công. Ai thắng
người đó chính là Long Đầu” Chung Hướng Lượng giải thích mục đích tụ hội cho
Trần Thiên Minh.

Vậy không phải người thắng cả ba môn phái là Long Đầu quản lý võ lâm có võ
công vô cùng lợi hại sao?” Trần Thiên Minh nói.

Chung Hướng Lượng gật đầu nói: “Đúng vậy, trước kia toàn do người Huyền Môn
chúng ta thắng vì thế trên giang hồ không xảy ra chuyện gì nhưng sư phụ cảm
thấy thực lực bây giờ của Ma Môn không giống như trước kia. Sư phụ không yên
tâm. Lần tụ hội này Biển Trí sư huynh không đi, sư phụ lo chúng ta không thể
thắng nên mới bảo em đi cùng.

Thắng thua với chúng ta không có vấn đề gì. Điểm chính là an nguy của võ lâm.
Nếu như để người của Ma Môn là chưởng quản, chắc chắn sẽ cùng với một số môn
phải làm tổn hại tới lợi ích quốc gia, tới lúc đó chính phủ sẽ can thiệp, nếu
thế thì giới võ lầm sẽ gặp tai kiếp'.

“Muốn em làm gì, sư huynh cứ việc phân phó” Trần Thiên Minh nói với Chung
Hướng Lượng.

“Kỳ thật trước kia chúng ta cũng chẳng quan trọng chuyện thắng thua. Tình thế
lần này hoàn toàn khác Trí Hải sư huynh không muốn xuống núi. Huynh ấy nói có
em đi là mọi chuyện sẽ rất thuận lợi vì thế sư phụ mới bảo anh gọi em đi”
Chung Hướng Lượng nói.

“Đao Môn chưa bao giờ tranh giành mấy thứ này. Trước kia bọn họ chỉ luận bàn
về võ công. Hai lần gần đây không cử người tham gia. Nghe đâu lần này họ sẽ cử
người tới tham dự. Nếu Đao Môn là chưởng quản, chúng ta không cần lo lắng
nhưng chỉ e người của Ma Môn sẽ làm chưởng quản võ lâm” Chung Hướng Lượng lo
lắng nói. Xem ra vẻ lo lắng của ông ta là có nguyên nhân.

“Sư huynh, lần tụ hội này là do Ma Môn tổ chức. Liệu bọn họ có chuẩn bị một số
trò ám muội nào không?” Trần Thiên Minh lo lắng hỏi. Trước kia hắn đã từng
được lãnh giáo qua sự âm hiểm của Ma Môn nên mói hỏi thế. Đánh nhau quang minh
chính đại thì hắn không sợ. Hắn đã từng đánh nhau với người Ma Môn, võ công
cũng không cao hơn hắn bao nhiêu. Nhưng điều Trần Thiên Minh không ngờ tới là
Ma Vương đang luyện Âm Dương công. Hơn nữa hắn ta còn đã luyện thành. Hắn ta
mà tới dự hội chắc chắn sẽ đánh thắng hai phái.

Chung Hướng Lượng cười khoát tay nói: “Thiên Minh, điều này em cứ yên tâm. Lần
tụ hội này ở núi Thiên Thai ngoài người của ba môn phái còn có chưởng môn các
danh phái trong võ lâm tới dự. Có mặt bọn họ chắc chắn Ma Môn không dám làm
điều gì ám muội sau lưng. Nếu như bọn họ giở trò để thăng được chúng ta, các
phái khác sẽ không để bọn họ chưởng quản”.

“Vậy em an tâm. Lhi đó có thể dùng chính bản lĩnh của mình để tỷ thí” Trần
Thiên Minh thấy Chung Hướng Lượng nói thế, hắn không còn gì vương vấn nữa. Đi
tới đó đương nhiên không cần phải lo lắng về thức ăn có độc, buổi tối ngủ
không sợ bị ám toán.

“Thế nhưng sư phụ nói gần đây Ma Vương không xuất hiện. Người hoài nghi hắn ta
đang bế quan tu luỵên loại võ công tà phái gì đó nên sư phụ nhắc nhở chúng ta
phải cẩn thận” Chung Hướng Lượng nói.

“Sư huynh, lần này Huyền Môn của chúng ta phái ra bao nhiêu người tới núi
Thiên Thai” Trần Thiên Minh hỏi Chung Hướng Lượng.

“Không nhiều lắm, chỉ mười mấy người. Trí Thâm sư huynh, Trí Tĩnh sư tỷ, còn
có Lý Quân, Tiểu Ny, Chí Dũng mấy người. Thực ra lần này Huyền Môn của chúng
ta đi cũng không ít. Ở đây chúng ta có sáu người, lại toàn là cao thủ, cộng
với những người kia nữa là hai mươi người” Chung Hướng Lượng cười ha hả nói.

Tiểu Ny cũng tới? Trần Thiên Minh nghe Chung Hướng Lượng nói thế hắn cảm thấy
mừng tới phát điên. Lần tham gia tụ hội này hắn còn có một mục đích riêng đó
là gặp lại nữ sư điệt xinh đẹp, thuần khiết Ngã Tiểu Ny. Tâm trạng Trần Thiên
Minh vô cùng hưng phấn khi hắn nghĩ tới gương mặt thanh tú, bộ ngực mềm mại,
kiều đồn, tròn trắng muốt của nàng.

“Võ công của Ma Vương thế nào?' Trần Thiên Minh đột nhiên hỏi. Võ công của Ma
Vương cao thâm thế nào mới là vấn đề quan trọng nhất.

Chung Hướng Lượng suy nghĩ một lát rồi nói: “Lần trước anh không đi dự vì vậy
anh không chứng kiến. Anh chỉ nghe mấy người chưởng môn sư huynh nói lại võ
công của Ma Vương tương đương với hai người Phong Ma cộng lại, cũng tương
đương với chưởng môn sư huynh. Lần trước chính chưởng môn sư huynh đánh bại Ma
Vương” Chung Hướng Lượng cảm thấy khá nuối tiếc khi bản thân mình không được
chứng kiến cuộc kịch chiến đó.

“Nếu nói như vậy, em cũng không cần lo lắng” Trần Thiên Minh nói.

“Nhưng đó là chuỵên của mười năm trước. Bây giờ võ công Ma Vương cao thâm thế
nào không có ai biết vì thế sư phụ mới bảo mọi người phải cẩn thận” Chung
Hướng Lượng khẽ thở dài nói. Ông ta luôn cảm thấy lần tụ hội này hoàn toàn
không đơn giản. Chỉ dựa vào việc Ma Vương vẫn chưa xuất hiện đã đủ để mọi
người thấy kỳ quái.

Trần Thiên Minh cười thoải mái nói: “Sư huynh, sựo cái gì? Binh đến thì đánh,
nước đến thì đắp đập. Chúng ta còn sợ Ma Môn sao? Bây giờ Huyền Môn của chúng
ta toàn cao thủ. Cho dù bọn họ cùng tiến lên, bọn họ cũng không phải là đối
thủ của chúng ta”.

Chung Hướng Lượng gật đầu. Trần Thiên Minh nói cũng đúng. Bây giờ võ công của
mấy người Lâm Quốc, Trương Ngạn Thanh bên cạnh Trần Thiên Minh rất cao. Có thể
đã vượt qua cả ông ta. Có những người này trợ giúp thì dù cả Ma Môn cùng tiến
lên ông ta cũng không sợ. Hơn nữa Phong Ma đã bị Trần Thiên Minh giết chết. Ma
Môn đã mất đi một cao thủ.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.