Trong Mộng Ta Có Đại Lão

Chương 190 : Mẹ nó ai trộm phân của ta


Dạo chơi trong thành thì không lo bị nhằm vào, Thành Vệ quân phản ứng cực nhanh. Nếu không thể giải quyết Lâm Dịch trong vòng vài phút, Cửu Tinh tháp sẽ không tùy tiện ra tay, có làm cũng chỉ hao binh tổn tướng.

Lâm Dịch tin tưởng đã mất nhiều Võ Tôn như thế, cho dù còn thì cũng không nhiều.

Chia tay hai người, Lâm Dịch tìm chỗ kín đáo, lấy đại bảo kiếm kích hoạt trận pháp, sau đó ngự kiếm phi hành tìm kiếm.

Thần thức 600 mét đã đủ dùng.

Nhưng dùng trong thành rất đau đầu, bởi vì quá nhiều tin tức truyền về, đặc biệt là khu vực đông dân cư, áp lực gấp mấy chục lần ở dã ngoại.

Một đống số liệu đột nhiên xông vào, đau đến ăn không tiêu.

Bận rộn một hồi, Lâm Dịch vẫn không phát hiện tung tích của chó.

'Gia hỏa này không phải chó lang thang, khả năng ở suốt trong thành không cao, sẽ thiếu tự do, sợ là an cư bên ngoài.' Lâm Dịch nghiên cứu.

Muốn nhìn thấy chó, chắc phải luyện đan. Luyện xong vứt dược dịch, nó chắc chắn đến thu thập.

Nhưng gia hỏa này rất cảnh giác.

Lâm Dịch quen dùng mắt, dùng thần thức để lục soát, nhưng với dùng mùi thì chịu.

Hít hà bản thân, Lâm Dịch không thấy mình có mùi gì, quỷ mới biết gia hỏa kia phán đoán thế nào.

'Bỏ đi, làm chuyện khác đã, sau này tính!' Lâm Dịch quyết định chủ ý, chạy về nhà vẽ phù triện, bỏ vào hộp trữ vật.

Thứ này rất tốt, chuẩn bị thêm một ít khi cần đến.

Sau đó làm cơm trưa, tiện thể đưa cho Thẩm Thiến.

Hôm nay nàng buôn bán khá tốt, phần lớn người hôm qua đều đến. Thẩm Thiến cho rằng mấy ngày nữa sẽ yên tĩnh lại, nhưng Lâm Dịch thì cho rằng, về sau sẽ càng ngày càng đông.

Người chung sở thích tuy không nhiều, nhưng trải rộng Bách Võ thành, còn có người chưa kịp đến.

Danh khí của nàng sẽ càng ngày càng lớn.

Thân thể của Võ Tôn đúng là không vừa, bây giờ một mình nàng vẫn dư xài, chắc không định thuê nhân viên, còn đang cảm thấy mới mẻ đấy.

Thẩm Thiến ăn cơm xong thì đẩy Lâm Dịch: 'Ta không cần hỗ trợ, ngươi muốn làm gì thì làm đi, cần hỗ trợ nhớ gọi ta!'

Nàng biết Lâm Dịch có rất nhiều chuyện, không chừng còn muốn tu luyện, cho nên không định chậm trễ hắn.

Lâm Dịch cất bát đũa rồi về nhà, tra tìm địa đồ của Bách Võ thành.

Nghiên cứu một hồi, tìm được mấy địa phương giống mình nhìn thấy trong mộng, lấy đại bảo kiếm bay ra khỏi thành.

Không giải quyết Cửu Tinh tháp, Lâm Dịch ăn ngủ không yên.

Trong mộng chỉ có thể tìm được một ít manh mối, đành phải ra xem.

Có trận pháp yểm hộ, cộng thêm bay ở tầng trời thấp, Lâm Dịch không lo bị yêu thú bình thường phát hiện.

Từ trên không nhìn xuống, tìm kiếm dễ hơn nhiều.

Nhưng bởi vì là phỏng đoán, địa điểm đầu tiên là sai, Lâm Dịch xác định xung quanh không có vấn đề, chạy tới điểm thứ hai.

'Chính là nơi này!'

Từ xa Lâm Dịch đã phát hiện vết tích của con người, quan sát bốn phía, phát hiện ở một ngọn núi cao gần đó, địa đồ đánh dấu là khu vực của yêu thú biết bay.

'Những gia hỏa này đúng là may mắn, vừa vặn ở khu vực yêu thú biết bay, thảo nào quan phương tìm mãi không thấy.' Lâm Dịch vô cùng phiền muộn.

Quan phương dùng các loại thủ đoạn tìm kiếm, nhưng không đại biểu có thể thành công.

Ý thức lãnh địa của yêu thú biết bay rất cao, máy bay không người lái đến, bị xử lý trong giây phút, nếu cho người đến thì càng nguy hiểm.

Bởi vì khu vực này có yêu thú cấp 5 cấp 6.

Không có thực lực Võ Tôn thì đừng hòng đi vào. Cho dù ngươi là Võ Tôn, muốn bình yên rời đi, cũng phải tốn công phu.

Lâm Dịch thi triển Vọng Khí thuật, phát hiện không có nhiều người của Cửu Tinh tháp hoạt động ở khu vực này. Chỉ sắp xếp tai mắt ở các nơi, theo dõi tình hình xung quanh, âm thầm bảo hộ thông đạo của không gian dị thứ nguyên.

Yêu thú bốn phía tránh né bọn hắn, yêu thú cấp 5 cấp 6 cũng không ra tay, mặc cho bọn hắn sinh hoạt trong sơn động hoặc là trong rừng.

'Kỳ quái, yêu thú cấp cao nghĩ gì?' Lâm Dịch nhíu mày.

Yêu thú cấp thấp không dễ câu thông, trừ phi ngươi mạnh, người đông. Nếu không thì mặc kệ ngươi là ai, xông lên là thu thập. Nhưng yêu thú cấp cao đã có IQ rất cao, có thể phán đoán địa thế, có thể câu thông, có khả năng giao lưu.

Quan phương có thể thuần phục yêu thú, đã đủ để chứng minh điểm này.

Nhưng yêu thú dã ngoại không dễ câu thông, phiền toái nhất chính là dã tính, bọn hắn rất cố chấp với địa bàn, cũng rất ham săn mồi.

Nhưng Cửu Tinh tháp có thể sống ở khu vực này, khiến Lâm Dịch không thể hiểu nổi.

Hắn phi hành xung quanh, phong tỏa một người sinh hoạt trong rừng.

Lâm Dịch dừng gần một đại thụ, giẫm trên thân kiếm, phóng thích thần thức ra bốn phía, tìm xem có thứ gì lạ không.

Người này không kém, Võ Sư hậu kỳ.

Sinh hoạt ở đây quả thật là một kỳ tích, Lâm Dịch chú ý tới một ít phân yêu thú ở xung quanh, hình như cách ly khu vực này lại.

Sau đó bay qua, nằm bò trên thân kiếm quan sát.

'Một đống phân thật to, hình thể của chủ nhân chắc rất lớn, chẳng lẽ bởi vì thứ này? Chủ nhân của thứ này rất mạnh, có thể chấn nhiếp yêu thú khác?' Lâm Dịch suy đoán.

Suy nghĩ một lát, dứt khoát lấy một mảnh lá to, dùng chân nguyên hút phân ở các nơi vào, sau đó bay vào núi, tìm chỗ vứt rồi chạy về quan sát.

Võ giả kia không phát hiện động tĩnh nho nhỏ này, vẫn nằm trên giường cây đọc sách, rất là ham học.

Mùi phân chưa tan hết, Lâm Dịch chờ một hồi thì phát hiện yêu thú xung quanh có động tĩnh. Bắt đầu tập trung, ngồi trên trời quan sát.

Không ít yêu thú di động về phương hướng này.

Võ giả kia nhạy bén phát hiện vấn đề, lập tức khẩn trương lên, vội vàng chạy ra chỗ đặt phân, sắc mặt đại biến.

'Phân yêu thú đâu? Mẹ nó, ai trộm phân của ta!' Hắn gấp đến vã mồ hôi trán, nếu ở đây mất phân uy hiếp, hắn sẽ gặp phiền toái lớn, rất khó bình an rời khỏi.

Lâm Dịch ở trên trời nghe, mẹ nó cũng cảm thấy rất phiền muộn.

Ai trộm phân của ngươi a!

Mẹ nó ta chỉ xem hiệu quả, không muốn trộm của ngươi a.

'Không có phân phải chết?' Lâm Dịch thấy đám bại hoại Cửu Tinh tháp tội ác chồng chất – trước đây suýt nữa giết Tống Tình, về sau khiến Tống Bảo Nhi rơi vào nguy cơ, còn chú ý đến mình. Đúng là chết người nào hay người nấy, không có cảm giác tội ác.

Người kia phát hiện vấn đề, lập tức nhấc vũ khí định thay đổi trận địa. Xung quanh còn có mấy điểm, chỉ cần bình an chạy đến, sinh mệnh sẽ không có nguy hiểm.

Yêu thú xung quanh dần dần bao vây. Thủ hạ của yêu thú cấp 5 cấp 6 sẽ có không ít yêu thú cấp 3 cấp 4. Thậm chí có một con yêu thú cấp 5 từ từ đến gần.

Võ giả kia vô cùng khẩn trương, tháo trang sức trên cổ xuống, sợi dây màu đen xuyên một cái răng lớn cỡ ngón tay, dùng sức vung vẩy.

Yêu thú xung quanh hình như vô cùng kiêng kỵ, không dám tùy tiện tiến lên.

Đẳng cấp của yêu thú rất nghiêm ngặt, rất ít có yêu thú cảnh giới thấp não tàn đến khiêu chiến yêu thú cảnh giới cao.

Lâm Dịch phát hiện yêu thú cấp 5 cũng đang lùi lại, vô cùng kiêng kỵ thứ này. Chắc là chủ nhân của răng rất mạnh mẽ, đây là lực lượng hoặc là khí tức sót lại.

'Răng của yêu thú cấp 7?' Lâm Dịch suy đoán.

Răng của yêu thú cấp 7 có thể chấn nhiếp yêu thú cấp 5 cấp 6.

Mặc dù không phải bọn hắn không dám ra tay.

Nhưng bọn hắn xem xét thời thế, có khả năng không ra tay, tránh chọc phải phiền toái.

Cũng là lý do khiến võ giả kia khẩn trương.

Đây là át chủ bài cuối cùng, không có ưu thế lớn như phân. Một khi có yêu thú xông bừa lên, hắn sẽ mất mạng.

Vừa uy hiếp yêu thú vừa di chuyển, võ giả này còn lấy ra cái gì đó, hình như là thủ đoạn để liên lạc.

Bởi vì xung quanh có máy phá sóng, thủ đoạn bình thường sớm đã vô dụng, hình như đây là pháo hiệu.

Lâm Dịch đang nhìn chằm chằm, há lại cho hắn chạy trốn.

Trực tiếp bay đến cướp đi, tiện thể lấy cả cái răng kia.

Võ giả sững sờ một lát mới hoàn hồn.

'Gặp quỷ a, gặp quỷ a!' Hắn nghĩ mãi không ra vì sao mình bị cướp, không phát hiện ai ra tay, không phải quỷ thì là gì?

Mất cái răng uy hiếp, đám yêu thú lại dần dần xông tới.

Lâm Dịch phi hành xung quanh nói: 'Muốn cầm về răng yêu thú không?'

'Âm thanh từ đâu tới?' Võ giả kia muốn định vị thông qua âm thanh, nhưng Lâm Dịch không ngừng di động, hắn không rõ ở đâu.

'Thời gian của ngươi không nhiều, yêu thú sẽ nhanh chóng xông lên. Muốn cầm về răng yêu thú thì trả lời ta mấy vấn đề!' Lâm Dịch tiếp tục hỏi.

Võ giả kia hung ác nói: 'Ta mặc kệ ngươi là ai, dám đắc tội chúng ta, không muốn sống đúng không?'

'Ta đường đường Thiên Nhân, các ngươi còn có thể giết ta?' Lâm Dịch cười lạnh.

Võ giả kia lập tức mất bình tĩnh, Thiên Nhân?

Đó là tồn tại gì, người bình thường nghĩ cũng không dám nghĩ, một đời cũng chưa chắc được nhìn thấy.

'Ngươi…… Ngươi nói bậy!' Võ giả kia khẩn trương.

'Ngươi không nhìn thấy ta, chẳng phải đã chứng minh sao? Ta không phải chân thân tới, chỉ là một sợi ý thức mà thôi. Nói nhiều ngươi cũng không hiểu, đơn giản đi, hơn 400 km, một suy nghĩ của ta có thể giết chết ngươi, đây chính là Thiên Nhân.' Lâm Dịch phét lác mấy câu.

Nhưng Nguyên Anh chắc xấp xỉ hoặc là mạnh hơn Thiên Nhân, ngoài vài trăm dặm làm thịt người chắc là thủ đoạn nhỏ.

'Thiên…… Thiên Nhân, vì sao muốn nhằm vào ta!' Võ giả kia sụp đổ, không phải hắn dễ lừa, mấu chốt là tìm mãi không thấy Lâm Dịch ở đâu a!

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.