Lâm Dịch giang tay, ý nói ngươi hiểu chưa.
Đường Tư hơi tiếc nuối, nếu có thể sản xuất hàng loạt, trang bị cho chiến sĩ của Đại Hạ, lập tức có một đội ngũ vô địch.
Nhưng nàng biết ý nghĩ này không thực tế.
May mà những năm này xảy ra rất nhiều dị biến, nàng chứng kiến năng lực của lão tổ tông, bản thân cũng rất mạnh mẽ. Nếu không thì đối mặt loại vũ khí này, sợ rằng nhất thời không tiếp thụ được.
'Vừa pháp bảo vừa đan dược, chẳng lẽ sư phụ của ngươi tu tiên!' Đường Tư kỳ dị nhìn Lâm Dịch.
Bản thân nàng không hiểu rõ mặt này, nhưng mà Lâm Dịch viết tiểu thuyết tu tới tu lui. Gần đây rảnh rồi là đọc, lập tức liên tưởng đến mặt này.
'Đúng vậy, sư phụ ta tu tiên.' Lâm Dịch gật đầu thừa nhận.
Đường Tư cười đánh Lâm Dịch: 'Này, nghĩ ta ngốc sao. Nếu có tồn tại đó, làm sao không ai phát hiện? Ấy……'
Nàng đột nhiên nhớ tới một chuyện, vội vàng lấy ra điện thoại, mở album ảnh, giơ một tấm hình trước mặt Lâm Dịch: 'Đừng nói sư phụ của ngươi là nữ nhân này nhé!'
Lâm Dịch nhìn sang, phát hiện trong ảnh là một cô gái đẹp đến kinh tâm động phách, nằm trong một cái quan tài trong suốt, mặc quảng tụ lưu tiên, trán điểm hồng trang, nhìn qua khó mà quên.
Cảm giác hoàn toàn khác biệt, huống chi Cổ Lan còn nhỏ nhé.
Hắn nhíu mày nói: 'Không phải nàng, đây chính là nữ nhân trong quan tài rơi từ mặt trăng xuống rồi biến mất?'
Đường Tư lấy lại điện thoại, gật đầu nói: 'Chính là nàng, nếu thật sự có Tiên nhân, ta nghĩ chắc chỉ có nàng!'
'Thật ra võ giả có thể phi thiên độn địa, có thể phá nát hư không, cũng có thể gọi là tiên, chỉ là chúng ta không đến cấp độ kia mà thôi.'
'Chăm chỉ học hỏi, đây là vận mệnh của ngươi.'
Sư phụ của Lâm Dịch khẳng định không đơn giản, nhưng nàng không muốn nói cho người ngoài quá nhiều. Thứ nhất là lo đắc tội, thứ hai là mình không muốn, chỉ thế thôi.
Nói cho người khác, có lẽ sẽ khiến Lâm Dịch gặp phải nguy hiểm.
Như thủ đoạn bảo trì thanh xuân, nàng tin tưởng một vài nữ Tông Sư sẽ tâm động, từ đó ra tay với Lâm Dịch.
Lâm Dịch thấy Đường Tư có ý nghĩ riêng.
Nhưng nàng không truy đến cùng, không muốn mình khó xử. Bà chị trên trời giáng xuống này rất tốt với mình, bản sự kết bạn của Tình tỷ đúng là nhất lưu.
'Ừm, ta sẽ cố gắng tu luyện.' Lâm Dịch gật đầu nói: 'Đường tỷ, ngươi đi chuyến này có nguy hiểm không?'
'Có một chút.' Đường Tư nghi hoặc nhìn Lâm Dịch.
Nàng định đi sâu vào khu vực yêu thú cấp 5 cấp 6 tìm Duyên Thọ quả, đây là cực hạn của nàng. Bởi vì tiếp cận địa bàn của yêu thú cấp 7, có lẽ sẽ gặp phải nguy hiểm, tránh được thì tránh.
'Vậy ngươi cầm hai pháp bảo này đi.' Mình không giao thủ với cao thủ bao giờ.
Còn có một điểm, thực lực cảnh giới của Lâm Dịch không đủ. Pháp bảo này rất có thể là cấp độ Kim Đan, mình không thể phát huy ra uy lực của nó, Đường Tư hiển nhiên thuận tay hơn.
Nếu nàng muốn đi mạo hiểm, cầm hai pháp bảo sẽ an toàn hơn.
Đường Tư vội vàng lắc đầu: 'Đây là pháp bảo phòng thân của ngươi, ta không thể lấy.'
'Sợ gì, sư phụ không phải người hẹp hòi. Đường tỷ chỉ đi mười ngày nửa tháng, những ngày này ta không ra ngoài là không thành vấn đề?' Lâm Dịch khuyên giải.
'Chuyện này……' Đường Tư khó xử.
Lâm Dịch nghiêm nghị nói: 'Nói thật, ta thấy tác dụng của hai thứ này không lớn, có chém giết mấy đâu. Đường tỷ tốt với ta như thế, nếu không có ngươi, chắc ta sớm đã chết. Hai món pháp bảo cỏn con, không thể sánh bằng tình cảm của chúng ta. Hơn nữa ta cho ngươi mượn mà thôi, không thành vấn đề.'
Thấy Lâm Dịch nói chân thành, Đường Tư cũng động lòng.
Thực lực của nàng vốn mạnh mẽ, nhưng thiếu vũ khí nhằm vào yêu thú. Nếu có thể xách trường thương giết vào, cho dù gặp phải yêu thú cấp 6, chắc cũng có thể nhẹ nhõm thủ thắng.
Nàng cắn môi nói: 'Vậy ta mượn a, về thì trả lại ngươi. Ngươi đừng chạy loạn, gặp nguy hiểm thì phiền toái.'
Thấy nàng có vẻ xoắn xuýt, Lâm Dịch cười khổ: 'Yên tâm, ta cam đoan không chạy loạn!'
Thật ra Lâm Dịch không phát huy được hết tác dụng của pháp bảo. Hắn là tu sĩ chứ không phải ngu ngơ, có nhiều át chủ bài như thế, sao có thể cứng chọi cứng với địch nhân.
Mẹ nó, ta làm mấy trăm tấm phù văn ném qua, trực tiếp nổ người thành cặn nhé!
Nếu gặp phải cấp bậc Võ Tôn nổ không chết, cũng có thể làm trọng thương, sau đó dùng Đại Hạ Long Hồn ra sức đánh, chẳng phải giải quyết vấn đề sao. Xách thương đi giết, đây là thao tác gì?
Đường Tư tay trái cầm thuẫn, rót vào một ít chân nguyên, khống chế tiểu thuẫn lớn lên một chút, tay phải xách thương thử vận động.
Lâm Dịch thấy, nếu nàng mặc áo giáp thì đúng là một nữ Võ Thần.
Sờ cằm.
Không biết trong đống đồ còn thừa ở không gian kia, có pháp bảo áo giáp không, có thể góp đủ một bộ thì hoàn mỹ.
Đường Tư luyện tập một hồi thì bị Lâm Dịch kéo về.
Thẩm Thiến và Thẩm Bối Bối còn đang mơ hồ, làm sao sáng sớm đến ăn cơm mà không thấy hai người.
Lúc này thấy hai người tinh thần sảng khoái đi về, Thẩm Thiến không kìm lòng được quan sát bọn hắn, suy nghĩ xem bọn hắn có làm gì nhau không.
Lúc Đường Tư thả đồ xuống, Thẩm Thiến mới chú ý tới, hiếu kỳ nói: 'Đây là cái gì?'
Đường Tư vội vàng nói ra công dụng.
Thẩm Thiến sáng mắt lên, nhìn chằm chằm Lâm Dịch.
Lúc này, ánh mắt của nàng cực giống lúc đòi Trú Nhan đan, như đang nói của ta đâu?
Thẩm Bối Bối sờ trường thương, cảm thấy thứ này rất đẹp, chủ thể màu xanh thẳm rất là hấp dẫn, trông như hàng mỹ nghệ, nhưng không ngờ là một món vũ khí mạnh mẽ.
Đường Tư lập tức không vui lòng, hừ lên: 'Nghĩ gì thế, sư phụ của người ta cho. Chỉ có hai thứ này, cho ta mượn dùng tạm mà thôi, trông ngươi kìa!'
Nàng thấy Thẩm Thiến đúng là không biết khách khí.
Thấy thứ gì tốt là đòi.
Hơn nữa ngươi có đòi, người ta cũng không cho được nhé!
Lâm Dịch dở khóc dở cười: 'Tình tỷ còn không có đây. Chờ ta gặp sư phụ, nhờ nàng bán hàng tồn kho, xem còn đồ tốt hay không.'
Chắc không gian ma pháp kia còn đồ tốt khác.
Ba chị thường xuyên làm chuyện nguy hiểm, nếu có thể vũ trang cho các nàng thì mình cũng yên tâm.
Dù Lâm Dịch bảo các nàng đừng mạo hiểm, chắc các nàng cũng không nghe. Đứng ở vị trí kia, rất nhiều lúc là thân bất do kỷ.
Đường Tư khoe khoang dùng chân nguyên thu nhỏ hai món pháp bảo.
Lực lượng của pháp bảo lập tức nội liễm, biến thành hai muốn đồ chơi nhỏ trong lòng bàn tay.
Thẩm Thiến và Thẩm Bối Bối chậc chậc thấy lạ, Thẩm Bối Bối cầm lên thử, phát hiện chân khí của mình không được.
Thẩm Thiến nghiên cứu trường thương, phát hiện có phản ứng với chân nguyên của mình.
'Thượng Võ vị diện chắc cũng có pháp bảo tương tự!' Nàng lập tức nghĩ tới điểm này.
Lực lượng của ba người các nàng bắt nguồn từ Thượng Võ vị diện, nếu các nàng có thể sử dụng pháp bảo, tức là Thượng Võ vị diện cũng có.
Đường Tư gật đầu nói: 'Bây giờ chỉ có thể hi vọng bọn hắn mất truyền thừa, không biết mình có thứ lợi hại như thế, nếu không thì Đại Hạ không dễ chịu.'
'Làm sao có thể đơn giản như vậy, nhưng tình hình của chúng ta cũng không kém. Có đan dược nâng cao thực lực, chắc có thể nhanh chóng đuổi kịp.' Thẩm Thiến lắc đầu, sau đó lại nhìn Lâm Dịch, hết thảy do gia hỏa này mang đến, thảo nào Đường Tư liều mạng bảo hộ, sợ người khác có ý đồ với hắn.
Đường Tư muốn rời khỏi mấy ngày, mình phải cẩn thận một chút, không thể cho người khác làm loạn.
Dùng xong bữa sáng.
Đường Tư dự định chia tay.
Chuyện cần sắp xếp thì đã sắp xếp thỏa đáng, sở dĩ hôm nay mới đi, bởi vì muốn đợi Thẩm Thiến mở tiệm hoa.
Bây giờ không thể trì hoãn nữa. Cộng thêm mới lấy được hai pháp bảo, Đường Tư hận không thể xông vào khu vực yêu thú, giết mấy con yêu thú cấp 5 cấp 6 tế luyện.
Vậy mà vẫn cảm thấy lo lắng, trước đó không nhận ra, lúc phải đi mới phát hiện mình không nỡ.
Lâm Dịch tiễn nàng rất xa.
Đường Tư nhìn hắn, dặn dò: 'Bảo trọng, buổi tối ngủ cảnh giác chút, đừng để ai đến cũng không biết.'
Lúc nói lời này, nàng đỏ mặt.
Đêm qua sư phụ của Lâm Dịch đến, nàng không phát hiện được. Nhưng người ta đã là Thiên Nhân, mình cũng không phát hiện được lão tổ tông mà. Lúc nàng còn khỏe, suốt ngày dọa mình chơi. Thực lực chênh lệch quá lớn, không phát hiện được cũng bình thường.
'Đường tỷ cẩn thận.' Lâm Dịch không dám nói nhiều, không quen thuộc cảm giác này.
'Ta sẽ nhanh chóng trở về, không thể để mất hai bảo bối này. Nếu không sư phụ sẽ giận ngươi.' Đường Tư thấy mình lưu luyến như thế, có lẽ bởi vì pháp bảo. Thứ quan trọng như thế, nàng phải mang về hoàn hảo mới được.
'Đừng đi mạo hiểm.' Thẩm Thiến dặn dò.
Thẩm Bối Bối nhìn Đường Tư, vô cùng không nỡ.
Đường Tư dặn dò: 'Bảo trọng.'
Sau đó quay đầu rời khỏi.
Lâm Dịch nhìn bóng lưng nàng, rất lâu không thể hoàn hồn.
Bây giờ mới phát hiện, tuy quen biết Đường Tư không bao lâu, nhưng đã xảy ra rất nhiều chuyện. Sự xuất hiện của nàng có ảnh hưởng rất sâu xa với mình.
'Ta muốn đến cửa hàng, các ngươi đi hỗ trợ hay đi chơi?' Thẩm Thiến hỏi.
Thẩm Bối Bối nói: 'Ta phải làm việc ở Đến Ngay Đây, đi trước một bước.'
'Ta dạo chơi trong thành, xem có tìm được con Cẩu yêu kia không.' Đường Tư chỉ cho một tháng, nếu Lâm Dịch không tìm thấy, có lẽ quan phương sẽ điều động Võ Tôn đối phó nó.