Minh Thần Giá Đáo

Chương 276: Gặp nạn ở bên Hồ


Tôi suy nghĩ về câu nói của Diệp Ngụy, nếu chỉ là một con quỷ nước đơn thuần, thì làm sao mang cho Diệp Ngụy cảm giác khó chịu được, dù gì ông ta cũng là Cương Thi Vương, có thể ảnh hưởng được Diệp Ngụy thì người này chắc chắn không phải vừa. Đồ Trí sắp đuổi quỷ nước đi, nghe thấy cuộc đối thoại của hai chúng tôi thì quay lại hỏi quỷ nước.

“Khi sinh thời cậu là đạo sĩ à? Sao thế được, trước đây làm đạo sĩ trừ yêu diệt ma, thì khi chết đi sẽ được làm chính quỷ, sao cậu lại thảm hại thế này?”

Qủy nước thấy có được một cơ hội, thì vội vàng nói: “Tôi bị người ta hại, chứ không phải muốn chết, sau khi chết bị người ta phong ấn dưới đáy sông, không thể thoát được, dưới đáy sông âm khí quá nặng nề, cho dù là tìm người để thay thế cũng không được, cầu xin ông hãy giúp tôi.”

Đồ Trí vuốt râu suy nghĩ, tôi cũng không mấy quan tâm đến chuyện này, chỉ nghĩ đến việc ngày mai Đồ Trí phải giúp tôi giải bùa ngải.

Đồ Trí bấm ngón tay, hồi lâu đột nhiên hỏi: “Cậu sinh thời tên họ gì?”

Con quỷ nước cung kính nói: “Tôi sinh thời họ Trương.”

Tôi lúc này mới giật mình, họ Trương? Chết từ mười năm trước? Sao trùng hợp thế? Chẳng lẽ có liên quan gì đến nhà họ Trương kia?

Đồ Trí nghe thế thì gật gù cười: “Người ta phong ấn cậu, bao nhiêu năm thi thể cũng coi như là lưu giữ rất tốt so với những kẻ khác, nhưng tôi không cần. Có điều là bảo vật dùng để phong ấn cậu chắc chắn là ngon nghẻ đấy, tôi lấy thứ đó, được rồi nói yêu cầu của cậu đi.”

Qủy nước khó lóc nói: “Tôi muốn ông giúp tôi vớt xác tôi lên, và đưa âm hồn của tôi đi tìm đứa con trai của tôi.”

Đồ Trí đồng ý ngay tắp lự, ông ta đưa quỷ nước cùng đi ra cửa, tôi nhanh chân chạy theo, ông ta lừ mắt nhìn tôi, nói: “Cô theo làm gì?”

Tôi lạnh te nói: “Ông đi rồi, mai tôi tìm ai đưa tôi đi giải bùa ngải, tôi phải bám lấy ông chứ, đi thôi, tôi cũng tò mò muốn biết ông chữa bệnh thế nào.”

Quan trọng là tôi có một suy đoán về thân thế của người này, mười năm trước, chẳng phải phụ thân của Trần Huyền cũng đột ngột mất tích hay sao, không biết có liên quan gì không?

Qủy nước nói, nơi ông ta chết là khúc sông ở ngoại ô, tôi ngẩn người vì không biết phải đi mất bao lâu mới đến nơi. Đồ Trí cười, tay ông ta đặt lên vai tôi, tay còn lại đặt lên vai Diệp Ngụy rồi thoát một cái tôi thấy cảnh tượng trước mắt khác hẳn.

Trước mặt chúng tôi lúc này là một khúc sông sâu, xung quanh cây cối mọc san sát, và là nơi không có người. Qủy nước lúc này đứng ở bờ sông, nhìn ông ta mà cảm thấy rợn người.

Tôi ngạc nhiên nói: “Chúng ta vừa ở trong thành phố, mà nháy mắt cái đã ở đây?”

Đồ Trí vênh váo, ông ta nhìn tôi rồi hất hàm: “Chưa nghe dịch chuyển tức thời à? Mấy cái năng lực đơn giản này mà không biết thì lấy đâu ra chỗ đứng dưới Âm Ti này.”

Tôi chỉ biết gật đầu, rồi thở dài, nghĩ đến sức mình quá yếu kém, nên không thể giúp gì cho Triệu Huyền Lang, chỉ có thể làm gánh nặng thêm cho anh ta, giờ anh ta không cần tôi cũng tốt.

Khi tôi trở về thực tại, thì trêи bờ chỉ còn tôi và Diệp Ngụy, Đồ Trí đã xuống nước tìm thi thể bị phong ấn. Diệp Ngụy lúc này như đứa trẻ, ông ta đang nghịch nước. Tôi chỉ biết ngồi trêи bờ ngẩn ngơ suy nghĩ, nhìn Diệp Ngụy đang ngây thơ té nước.

Trong lòng suy nghĩ trước đây ông ta là kẻ giết người không ghê tay, đột nhiên sao có thể biến thành một đứa trẻ ngoan ngoãn như thế, sự thay đổi một trăm tám mươi độ này, làm tôi không thể chấp nhận được.

Tôi nhìn xuống mặt nước, vừa đưa tay sờ ra sau lưng mình, vết thương đã lành, tôi cũng không thấy đau gì nữa, nhưng bên trong đó vẫn có mẩu ɖâʍ cốt mà trước đó Diệp Ngụy nhét vào, chẳng phải Tống Nghiêm trước đây cũng bị nhét một mẩu ɖâʍ cốt, rồi phải luyện cái thuật ɖâʍ tà đó.

Mà bây giờ trêи người tôi, cũng bị đặt vào một mẩu xương như vậy, Chẳng lẽ tôi cũng sẽ đi theo con đường quái đản đó, luyện thuật hoan hỉ với đàn ông để được tăng sức manh? Diệp Ngụy trước đây cũng đã từng có ý định dùng tôi hút tinh khí của đàn ông, rồi về phục vụ ông ta, nhưng ông ta cũng không ngờ, bây giờ lại trở nên ngớ ngẩn như bây giờ.

Tôi thở dài nói: “Thuật hoan hỉ, tại sao lại có cái thuật đó, rốt cuộc tại sao phải luyên nó để tăng sức mạnh cơ chứ? Có nhiều người lựa chọn nó không?”

Tôi vốn không nghĩ ai đó sẽ trả lời, nhưng đột nhiên một giọng nói vang lên từ phía Diệp Ngụy đang ngồi: “Cô đã chẳng còn cách lựa chọn nào khác, ngoan ngoãn mà theo thôi.”

Tôi ngạc nhiên tột độ, đứng phắt dậy, nhìn Diệp Ngụy. Chẳng lẽ ông ta đã khôi phục trí nhớ? Nhưng Diệp Ngụy vẫn ngồi đó chơi, không có vẻ gì là lời nói của ông ta cả.

Tôi quay lại nhìn ra mặt hồ tĩnh lặng, trống ngực đập thùm thụp, mặt nước dần dần hiện lên một bóng đen, sóng nước rẽ sang hai bên.

Dưới nước có thứ gì đó, tôi thử nói: “Đồ Trí? Có phải ông không? Đừng đùa nữa!”

Nhưng lại không có lời đáp, gió nổi lên từ phía sau lưng tôi làm đám cây cỏ oằn mình, những cành cây như muốn vươn ra túm cổ tôi.

Tôi nuốt nước bọt, ngay lập tức goi lớn: “Ngụy ơi, mau đến đây, có cái gì đó quanh đây.”

Diệp Ngụy nghe thấy tiếng tôi gọi, thì từ từ đứng dậy, quay đầu lại phía tôi, nhưng khuôn mặt của ông ta đã biến đổi, đó là một khuôn mặt khác lạ với điệu cười gian ác, trắng bệch, ngũ quan tròn ủng, đôi con người to đùng, miệng mấp máy, tay đưa về phí tôi, chân cũng bước lại gần tôi.

Người này vừa bước đi vừa nói: “Cô gọi tôi đấy hả? Qua đây, cô tới đây.”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.