Minh Thần Giá Đáo

Chương 277: Đánh nhau với Rắn


Người này vẫy tay gọi tôi lại vừa bước về phía tôi, cơ thể tôi cứng đờ, ngoài việc não bộ tôi muốn chạy, thì chân tôi không có cách nào động đậy được, tôi biết người này không phải là Diệp Ngụy, chẳng lẽ tôi bị ảo giác?

Khi người này sắp tiến lại gần tôi, đột nhiên một hòn đá từ đâu may tới, trúng phóc ngay mặt của người đó, người này tức giận, mặt anh ta dần biến ra một cái đầu rắn, chân tôi bị đuôi rắn cuốn chặt lấy, rồi cứ thế kéo tuột về phía sông. Đột nhiên tôi cảm thấy một cánh tay mạnh mẽ túm lấy mình và giật lại, tôi như bừng tỉnh khỏi cơn mê, và phát hiện ra Diệp Ngụy đang túm lấy tay tôi giữ lại, để tôi không bị kéo xuống sông. Hóa ra tôi đang bị ảo giác thật.

Là Diệp Ngụy đã ném đá để đuổi rắn nước đi, nhưng lúc này chân tôi đã bị cuốn chặt lấy, còn tay thì được Diệp Ngụy túm chặt.

Khi sắp bị lôi xuống nước, tôi hét lên: “Ngụy ơi, thả tôi ra, đập thật lực vào mặt con rắn đó cho tôi.”

Diệp Ngụy ngay lập tức thả tôi ra, tôi nhanh chóng bị kéo xuống, tôi vớ được một hòn đá, và dùng hết sức để ném vào đầu rắn.

Còn Diệp Ngụy thì lại ôm chặt lấy thân con rắn khổng lồ làm nó càng thêm cáu tiết, nó vùng vẫy, làm tôi cũng bị nó quật qua quật lại.

Tôi dùng hai tay bấu lấy thân rắn, đột nhiên vảy rắn lan xuống tay tôi, nhìn ghe eronwj, tôi bất giác cúi đầu nhìn chân mình đang bị đuôi rắn quấn lấy, thì phát hiện vảy rắn mọc trêи chân tôi.

Tôi hoảng loạn, tại sao tôi lại thành ra như thế?

Dúng lúc này thì Diệp Ngụy cũng bị con rắn hất mạnh rơi xuống sông. Tôi cố gào lên gọi tên Diệp Ngụy.

Diệp Ngụy đã chìm nghỉm rất lâu trong nước. Tôi không biết ông ta có bị làm sao không, chứ tôi bây giờ chết chắc, tuy tay tôi bây giò đã bám vào mỏm đá, tạm thời không bị kéo xuống, nhưng cũng không được mấy hồi.

Tôi cố gào lên: “Đồ Trí, ông ở đâu?”

Không biết có phải do tôi bướng bỉnh bám mỏm đá, nên làm cho con rắn cáu tiết hay không, nó dần dần đưa cái đầu gớm ghiếc của nó sát xuống mặt tôi, nhưng điều làm tôi kinh ngạc, là dầu rắn của nó thoát hiện ra một cái đầu người, nhìn vô cùng hung dữ, miệng nó há rộng chuẩn bị nuốt cả đầu tôi. Tôi sợ hãi hét lên.

Đột nhiên một bóng đen từ dưới nước bay vọt lên, bóng đen đó túm lấy đầu con rắn mà đấm, cú đấm của người này mạnh như trời giáng, con rắn bị đau nên đuôi thả ra khỏi chân tôi, tôi thả hắt ra để cố lấy thật nhiều không khí vào buồng phổi.

Định thần lại, tôi mới nhận ra bóng đen kia là Diệp Ngụy, ông ta ra tay với con rắn bằng những đòn hiểm ác, thậm chí còn cắn vào mặt nó, xé ra những miếng thịt to, máu rắn túa ra như cầu vồng, nhuộm đỏ cả một góc người của Diệp Ngụy.

Tôi ngẩn tò te nhìn cảnh đó, sợ cảnh tượng trước mắt chỉ là một phần, nỗi sợ Diệp Ngụy đã tỉnh lại, đã nhớ lại thân phận thật sự của ông ta là chủ yếu.

Nếu ông ta thật sự tỉnh lại thì chắc chắn, người ông ta giết đầu tiên, chính là tôi.

Diệp Ngụy đánh nhau với con rắn, với một sức mạnh mà tôi chauw từng được nhìn thấy tận mắt, ông ta ra những đòn hiểm, chỉ một lúc mà con rắn không thể cựa quậy nổi, xác nó bị Diệp Ngụy ném xuống sông, làm nước bắn lên cao tạo ra cột nước hất thẳng vào người tôi.

Sau đó, Diệp Ngụy đứng thẳng người lên, trống ngực tôi đập bình bịch, tôi không dám ho he lên tiếng.

Ông ta dần quay người lại, và khi nhìn ánh mắt hung đó đang hướng về phía tôi, thì tôi sợ đến mức gần như muốn ướt đũng quần. Đó là ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống con mồi. Miệng ông ta đầy máu đỏ tươi. Tôi nghĩ lần này mình tới số thật rồi.

Diệp Ngụy thở phì phò, rồi bước từng bước về phía tôi, đôi tay ông ta giơ ra như muốn túm lấy cổ tôi. Tôi chỉ biết sợ hãi cố lùi về đằng sau nhưng lưng lại vướng vào một hòn đá tẳng to đùng hết đường tẩu thoát.

Nỗi sợ trong tôi dâng lên cao, làm tôi cảm thấy vô cùng nghẹt thở. Tôi cố thở từng đợt khó khắn. Diệp Ngụy tiến tới, cuối cùng thì cũng túm lấy tôi, tôi đã nghic đến chuyện ông ta xe tôi thành hai mảnh, người tôi cũng bất động vì quá sợ hãi.

Nhưng đột nhiên Diệp Ngụy nắm hai vai tôi xiết nhẹ, rồi nấc lên, mắt ông ta ngân ngấn nước. Sau đó ông ta gào lên: “May quá, Ngụy đã giết được con rắn đó, chị không sao rồi.”

Tôi đứng hình toàn tập, vì trước mặt tôi lúc này nào phải một cương thi vương tàn ác, rõ ràng ông ta lại trở lại là một cậu bé ngây ngô lúc trước.

Tôi thầm cảm ơn trời phật đã để lại cái mạng rách này của tôi, rồi thở phào nhẹ nhõm.

Một tiếng động mạnh từ dưới mặt sông làm tôi và Diệp Ngụy ngoái đầu ra, lúc này Đồ Trí vừa hay nhảy phốc lên từ dưới nước. Ông ta đáp đất nhẹ nhàng thư thái.

Tôi thấy Đồ Trí thì bực bội, và như muốn dồn tất cả những cáu giận trước lên đầu ông ta. Tôi bật dậy, chạy ngay đến trước mặt Đồ Trí và hét lên.

“Ông bày ra mọi chuyện phải không?!”

______________________________

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.