Minh Thần Giá Đáo

Chương 275: Quỷ nước gõ cửa


Tôi còn chưa kịp sợ, Diệp Ngụy đã lia ngay nắm đấm thép về phía con ma dọa người đó, Đồ Trí không kịp tránh, tay ôm mũi nhảy lên la oai oái, biến trở thành hình dáng vốn có của ông ta.

Ông ta trừng mắt lên nhìn chúng tôi nói: “Mấy người đến đây làm gì?”

Tôi nói: “Vừa nãy tôi chẳng phải đã nói đấy sao, tôi biết Tống Nghiêm ở đâu.”

Đồ Trí nhìn tôi, con ngươi như rang lạc, mãi mới nói một cau rất lạ: “Tống Nghiêm cái gì mà Tống Nghiêm, tôi không biết, cô đang nói cái gì đâu, tôi là Qủy Y Đồ Trí.”

Tôi ồ lên một tiếng, biết ông ta đang giả vờ giả vịt, tôi cũng giả bộ kéo tay Diệp Ngụy đi, vừa đi vừa nói: “Xem ra là ông không quen Tống Nghiêm rồi, vậy thì thôi, ông chắc chắn cũng biết bà ấy mấy năm nay khổ thế nào, tôi tưởng nói với ông rồi, thì cho dù thế nào ông cũng sẽ sắp xếp đi gặp bà ấy một lần.”

Nói đoạn thì tôi sải bước ra ngoài cửa, nhưng khi tôi chưa kịp ra khỏi cửa tiệm quỷ, thì Đồ Trí đã xuất quỷ nhập thần chặn trước mắt chúng tôi.

Thái độ của ông ta vô cùng nghiêm túc: “Cô thấy cô ấy ở đâu? Cô muốn gì?”

Tôi búng ta đánh tách, mặt mày hớn hở nói: “Thông minh ghê, tôi muốn giải trừ bùa ngải trêи người tôi.”

Đồ Trí ngạc nhiên nói: “Tôi chẳng phải đã nói với tên quỷ đầu xanh đó hay sao? Không lấy được ba thứ mà tôi nói, thì không thể giải được.”

Tôi hừ một tiếng, chẳng chút do dự mà nói: “Đừng vòng vo tam quốc, tôi biết ông có cách khác hay ho hơn, trao đổi nhé, tôi sẽ nói cho ông biết về tung tích của Tống Nghiêm.”

Ông ta nhìn tôi chằm chằm, dường như là đang phân biệt sự thật giả trong lời của tôi, tôi chẳng hề né tránh ánh mắt đó còn bướng bỉnh nhìn lại, cuối cùng thì ông ta cũng chịu thua, thỏa hiệp với tôi: “Nhanh nhất đó là, tìm cái người bỏ ngải cho cô, bảo người đó giải trừ cho, mà tôi vừa hay biết người này.”

Tôi tưởng ông ta sẽ đưa tôi đến Trương Gia, giờ tôi thế này mà đến nhà họ Trương thì chẳng phải là đi vào chỗ chết, tôi lắc đầu quầy quậy: Tôi không thể đến nhà họ Trương được đâu.”

Ông ta kinh khỉnh nói: “Tôi có nói đưa cô đến nhà họ Trương đâu, đi nào, tôi giúp cô giải trừ bùa ngải, thì cô phải nói tung tích của Tống Nghiêm cho tôi, nếu không thì…”

Tôi nói: “Nếu không thì giết tôi à?”

Ông ta chỉ hứ một tiếng chứ không nói gì nữa, tôi chỉ im lặng suy luận tiếp, không phải đến nhà họ Trương, vậy có phải là người bỏ bừa ngải cho tôi không phải người nhà họ, không phải cái cô Tiểu Vũ đó? Vậy đó là ai nhỉ? Có thể thao túng tất cả mọi chuyện, ép tôi cãi nhau với Triệu Huyền Lang, rốt cuộc là vì sao?

Tôi đưa tay lên sờ cần cổ, miếng da rắn đã phát triển to bằng bàn tay, nếu không che đi, thì ai nhìn cũng thấy hoảng hồn.

Tôi nói: “Ông đưa tôi đi đâu? Ông biết là ai làm thế với tôi sao? Sao lần trước ông không nói luôn?”

Đồ Trí lườn nguýt tôi nói: “Tại sao tôi lại phải nói cho cô biết, cô có trả tiền đâu?”

Tôi đứng hình toàn tập, thấy tôi im lặng, Đồ Trí lại vô cùng hả hê, tôi hỏi ông ta khi nào đi được, thì ông ta nói ngày mai, bây giờ trời tối mù mịt, cho dù đến đó, người ta cũng không gặp tôi, ông ta bảo tôi về trước, ngày mai quay lại gặp ông ta.

Tôi sợ ông ta chơi tôi, cho nên cứ lì ở trong tiệm quỷ không đi, Diệp Ngụy cũng đứng chắn ở cửa tiệm, Đò Trí nhìn chúng tôi mấy lượt, thấy không làm gì được, chỉ đành bó cánh mà đồng ý cho chúng tôi ở lại.

Đồ Trí liếc nhìn sang Diệp Ngụy, chậm rãi nói; “Cô làm cái gì mà hắn ta lại biến thành ra như thế?”

Tôi lạnh lùng nói: “Tôi chẳng có nghĩa vụ gì phải nói với ông điều này nhỉ.”

Đồ Trí thấy mặt tôi đen thui*, thì biết tôi không vui, nên cũng thêm để ý đến tôi nữa.

Tôi ngồi bó chân trêи chiếc ghế thái sư, tuy vết thương đã được Diệp Ngụy quấn kĩ, nhưng cũng còn nhiều mảnh vụn găm len da thịt, làm tôi cảm thấy đau xót, tôi tự xử lý vét thương, mà không thèm nhăn mặt một cái.

Còn Diệp Ngụy và Đồ Trí há hốc miệng nhìn tôi.

Đúng lúc này, có một tiếng đập cửa ầm ầm vang lên từ phí cửa, tôi bật chế độ cảnh giác cao, Đồ Trí ra hiệu bảo tôi yên tâm, người dưới âm gian rất ít khi nhìn thấy người trong tiệm, thường gõ cửa chỉ là âm hồn hoặc xác chết.

Lúc này tôi mới thở phào, ông ta khẽ ho mấy tiếng, bảo tôi với Diệp Ngụy lánh ra sau tủ, đừng làm ảnh hưởng đến việc làm ăn của ông ta.

Tôi vừa bước tới sau tủ, thì tiếng bước chân nặng nề từ bên ngoài đã bước vào, trước mặt chúng tôi là một người đàn ông, cơ thể trương phình vì bị tích nước, làn da trắng nhởn, nhìn buồn nôn, trêи người còn bám đầy rong rêu, mội bước châm đi qua để lại mộ vũng nước to, anh ta đi qua tôi, tôi mới để ý đến chân anh ta buộc một hòn đá to và nặng.

Đồ Trí dường như đã quá quen nới cảnh tượng này, ông ta chỉ điềm nhiên nói: “Qủy nước à? Đến đây muốn khám bệnh gì đây?”

Người đàn ông bước tới gần, đôi mắt đầy một lớp cát dày cộp khẽ chớp chớp, rồi nói: “Ông là Qủy Y phải không? Tôi nghe nói ở đây có thể chữa được bệnh, chữa khỏi thì có thể đi đầu thai.”

Đồ Trí chậc chậc đưa ánh mắt dò xét sang người đàn ông rồi nói: “Bình thường thì là vậy đấy, nhưng cậu là quỷ nước, nên cuộc làm ăn này khó, ở đâu thì về đó đi.”

Tôi cảm thấy lạ, không hiểu vì sao Đồ Trí lại từ chối xem bệnh cho quỷ nước, hay thấy anh ta xấu xí?

Qủy nước thụp xuống quỳ trước mặt Đồ Trí: “Cầu xin ông, hãy giúp tôi, tôi đã ở dưới đáy hồ đó mười mấy năm rồi, mà không thể đầu thai, còn mấy ngày nữa là hồn bay phách tán.”

Đồ Trí vẫn không thay đổi thái độ, ông ta vẫn kiên quyết từ chối: “Liên quan gì đến tôi chứ, trước khi đến đây cậu cũng nghe người ta nói rồi đấy, tôi chữa bệnh cho cậu, thì phải để lại cái xác của cậu, nhưng cậu là quỷ nước, cái xác của cậu thối rữa rách át thế kia, với cả tôi lại phải mất công xuống nước để lôi xác cậu lên cho mất công tôi? Chân cậu buộc đá, chắc chắn là tự sát, cậu xuống Âm Ti thì Diêm Vương cũng không tiếp nhận câu.”

Tôi lúc này mới hiểu ý của Đồ Trí, thật là một kẻ thực dụng.Hóa ra ông ta chữa bệnh là để lấy xác người, vậy Triệu Huyền Lang trước đây đến gặp Đồ Trí, đổi lại cũng là cái xác của anh ta? Tôi ngẩn ngơ nghĩ ngợi, Diệp Ngụy đứng bên cạnh cứ kéo tay áo tôi.

Tôi lườm ông ta, hỏi ông ta muốn gì?

Ông ta nhìn quỷ nước, mặt đầy vẻ tức giận, phụng phịu nói: “Ngụy biết ông ta không phải là tự sát, ông ta là một đạo sĩ, bị người ta hại chết.”

Đạo sĩ? Tôi ngạc nhiên nói: “Sao ông biết?”

Diệp Ngụy càng tức giận: “Cảm giác, Ngụy cảm thấy ông ta làm Ngụy khó chịu, vô cùng khó chịu.”

Nào nào, giờ ông ta xưng “Ngụy” với dáng vẻ đáng yêu với tôi, làm tôi mãi không quen.

*nguyên bản là ” như mắc ị”, từ hơi thô nên chuyển lại.

______________________________

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.