Viên ngọc bội màu đỏ lúc này chẳng còn phát sáng nữa, so với những viên ngọc bình thường thì chẳng khác gì, tên Diệp Ngụy vẫn tròn xoe đôi mắt nhìn tôi, tôi bước xuống khỏi sô pha, rồi tiện tay nhặt một mảnh thủy tinh lên.
Bây giờ tôi không chắc Diệp Ngụy có phải đang giả vờ hay không, dù sao ông ta cũng đã rất biến thái trước đó, có đánh chết tôi cũng không quên được nỗi đau dớn của thể xác khi ông ta thay mẫu xương ɖâʍ tà đó cho tôi, cũng không thể quên được vì nó mà tôi và Triệu Huyền Lang quay lưng lại với nhau.
Nếu ông ta thật đáng chết, nếu tôi dùng mảnh thủy tinh này cứa vào họng của ông ta, thì có thể giết chết ông ta không – khi ông ta là một con cương thi chính hiệu?
Trong lòng tôi tràn ngập thù hận, miếng thủy tinh sắc lẹm cứ thế tiến gần đến phía sau Diệp Ngụy, nhưng đột nhiên tôi dừng lại.
Bởi lúc này tôi phát hiện trêи tay, đùi, và hông đều quấn đầy những mảnh vải, dùng để ngăn vết thương chảy máu.
Tôi đột nhiên nghi ngờ hỏi lại: “Vết thương trêи tay tôi, đều là ông quấn giúp sao?”
Diệp Ngụy ngây thơ gật đầu, buồn bã nói: “Tôi thấy cô chảy máu, sợ cô chết, cho nên mới cầm máu cho cô.”
Miếng thủy tinh bị tôi vứt đi, tôi hận mình không đủ nhẫn tâm để trừ khử mối đe dọa nhân loại này, nếu không giết ông ta, khi nhớ ra, ông ta sẽ lại hại người, và có thể tất cả chúng tôi đều phải chết.
Tôi trừng mắt nhìn Diệp Ngụy, ông ta lại bày một bộ mặt vô cùng đáng thương với tôi, làm tôi cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.
Nhưng tôi lại không nỡ ra tay với kẻ ngây ngô đó, không biết tác dụng của viên ngọc đỏ sẽ bao lâu, nhưng ít ra bây giờ ông ta cũng có vẻ vô hại.
Tôi nghĩ một lúc, thì nhặt lấy quần áo mặc lại tren người, rồi loạng choạng tìm của để đi ra ngoài, Diệp Ngụy lại bám lấy tôi, tôi ba chân bốn cẳng cố chạy thoát khỏi ông ta.
Tôi lò dò mãi mới ra bên ngoài, đây là một tòa nahf lớn đang xây dở, bên dưới có tầng hầm chưa được sử dụng, nên Diệp Ngụy tìm được nơi này và đưa tôi đến đây.
Trời tối mịt, vết thương trêи cơ thể đau nhức, lại lạnh và đói, tôi mò túi áo lục túi quần rỗng không, tiền bạc không có lấy một đồng, tôi phải đi đâu bây giờ.
Đang ngẩn ngơ không biết nên làm gì tiếp theo, Diệp Ngụy từ đâu thò ra ngó nghiêng, mắt lại chớp chớp: “Chị ơi, chị ngẩn tò te ra đó làm gì?”
Tôi trợn trừng mắt nhìn ông ta, trông dáng vẻ thì cũng chỉ nhỉnh hơn tôi vài tuổi, tôi gọi là “ông ta” cũng bởi ông ta sống đến cả trăm năm, nhưng giờ lại mang ý thức của đứa trẻ thế này.
Tôi dọa nạt: “Ông đừng theo tôi, cảnh cáo nhé, nếu không thì tôi sẽ bẻ cổ đấy.”
Diệp Ngụy rụt vai rụt cổ rồi im lặng đứng một góc, tôi đứng đó cứ suy nghĩ mãi, giờ tôi không thể về nhà Triệu Huyền Lang được, nhìn anh ta như thế, ắt hẳn chẳng thèm tha thứ cho tôi, tôi có nên tìm Trần Huyền không, đem tên cương thi vương này cho anh ta? Có như vậy anh ta mới giúp tôi khử tên Cương Thi Vương này đi.
Thế là tôi quay lại nhìn tên cương thi vương, rồi bước lại gần mò tìm tiền trong túi ông ta, hên là có mấy ngàn tệ trong đó, kèm một thẻ ngân hàng.
Tôi kéo Diệp Ngụy đi mua quần áo vì nhìn tôi và ông ta rách rưới đến phát sầu. Dâu đó tôi đi mua thêm một chiếc điện thoại, lắp sim và gọi cho Trần Huyền, nhưng không hiều sao tôi gọi muốn cháy máy, mà anh ta không bắt máy. Tôi nghĩ có lẽ anh ta đã bị nhà họ Trương bắt sống rồi.
Giờ tôi nên làm gì tiếp nữa, đang băn khoăn thì tôi thấy Diệp Ngụy cứ tò mò nhìn chiếc điên thoại, ghĩ cũng không để làm gì nữa tôi đưa luôn cho Diệp Ngụy để ông ta nghịch chơi. Có được điện thoại ông ta có vẻ vui vẻ chăm chú hơn, nên tôi cúng mặc kệ.
Tôi nghĩ đến người thứ hai có thể gặp, đó chính là Đồ Trí. Tôi phải đến Tiệm Qủy để tìm ông ta.
Thế là tôi kéo Diệp Ngụy đi tìm Đồ Trí.
Tôi bắt xe rồi đi theo trí nhớ đên chợ huyên náo lúc trước, vừa đến nơi, ai cũng nhìn ngó nghiêng tên cương thi vương, thậm chí còn lôi điện thoại ra chụp lia lịa. Tôi cũng chẳng hiểu vì sao lại thế, chỉ biết túm ông ta rồi chạy thục mạng vượt qua đám người.
Đến một góc hẻm tối, tôi nhớ chắc Tiệm Qủy ở chỗ này, Nên lên tiếng gọi Đồ Trí: “Đồ Trí, tôi đến tìm ông. Tôi biết tung tích về Tống Nghiêm, nếu ông không gặp tôi, chắc chắn ông sẽ hối hận.”
Tôi lặp lại như vậy them lần nữa, thì góc đường hiện ra một của tiệm cũ mèm, trêи đó có hai chữ Tiệm Qủy. Tôi kéo Diệp Ngụy tiến vào trong.
Vào đến nơi, tôi cũng gọi rất to, nhưng bên trong, ngoài một căn phòng tối đen mịt mù, thì chẳng có hồi đáp nào.
Trong lúc tôi đang mệt mỏi đứng đợi, thì một cái bóng mắt mũi xộc xệch, lưỡi đỏ dài thè le ɭϊếʍ lắp vai tôi, còn vang tiếng hừ hừ u u rợn tóc gáy.
______________________________