“Cô đang tìm cái này à? Người thời nay cũng hay ta, còn phát minh ra cái thứ ngộ thế này, có hể bấm bấm mấy cái mà gọi cho người ở nơi nào xa tít tắp.” <>
Tôi hậm hực: “Ông trả điện thoại lại cho tôi, là một cương thi vương, vậy mà lại lấy cắp đồ của người khác?”
Diệp Ngụy xoa cằm, tiếp tục bấm bấm chiếc điện thoại của tôi, đột nhiên một hồi chuông điện thoại vang lên, ông ta tiện tay bấm nghe, rồi còn bấm sao vào được cả loa ngoài, trong điện thoại vang lên tiếng của Triệu Huyền Lang.
Triệu Huyền Lang sốt sắng: “Tần Diêu, em đang ở đâu? Đừng lo lắng quá, anh sẽ đến cứu em ngay đây.”
Tôi muốn nói, nhưng miệng lúc này bị tên cương thi vuong bịt chắt, ông ta giơ mở vào cạnh điện thoại và bắt đầu nói: “Có phải rất muốn gặp người thương? Cô ta đang ở bên cạnh ta, hơn nữa còn muốn ta nói với cậu, tiện thì đem con quỷ nhỏ đến đây, như vậy cô ta mới được toàn thây mà ra khỏi đây.:
Diệp Ngụy vừa nói xong, Triệu Huyền Lang im lặng rất lâu, tôi nghe loáng thoáng có tiếng Trần Huyền đang hỏi chuyện gì xảy ra, có vẻ anh ta không sao, thật may quá, nhưng tên cương thi vương này đang ép Trần Huyền Lang đưa Tiểu Tâm đến, chẳng phải một múi tên trúng hai đích sao?
Triệu Huyền Lang nói: “Ông là Cương Thi Vương?”
Diệp Ngụy nói: “Cho cậu hai mươi phút, mà không biết cậu muốn dùng con quỷ nhỏ, để đổi lấy mẹ mình hay phu nhân của mình đây?”
Nói đoạn thì tắt bụp chiếc điện thoại, rồi cứ thế ném thẳng tay vào trong cỗ quan tài, chiecs điện thoại bị Focmon nhấn chìm xuống đáy, tạo nên những bọt khí nổi lên mặt nước. Tôi lúc này đã thoát khỏi bàn tay của ông ta, nên vừa trợn mắt vừa nói: “Trước đó ông không hề nói đem con tôi để đổi lấy.”
Diệp Ngụy nheo mắt: “Cũng suýt quên mất, nhưng không may là tôi kịp nhớ ra nhỉ, tên quỷ đầu xanh đó muốn tìm tôi, thì tôi cũng phải túm cho gọn một mẻ, để sau này cô yên tâm mà làm lư đỉnh của tôi, chẳng phải sao?”
Tôi bực mình nói: “Đồ thối tha, mau thả tôi đi, Triệu Huyền Lang mà mang người tới, sẽ băm ông thành trăm mảnh, liệu hồn mà thả tôi ra, với cả tôi biết ông sợ nhà Lý Ôn bọn họ, nếu họ đến ông sẽ phải sợ sun vòi lại cho mà xem, tôi với họ có giao tình sâu đậm, muốn đợi chết thì cứ việc.”
Tôi cố ý làm cho ông ta bực mình, kì lạ là ông ta vẫn giữ thái độ bình thường trêи khuôn mặt, nhưng cũng chỉ phút một sau, là ông ta tiến sát đến bên tôi, rồi túm lấy tôi, dí đầu tôi vào dung dịch Focmon trong quan tài, mùi hắc nồng xộc vào múi miệng làm tôi đau rát, tôi cố gắng vùng vẫy để thoát ra, nhưng cũng rất nhanh thôi, ông ta lại túm lấy cổ tôi lôi lên. Tôi ho sặc sụa, mùi kì dị của thứ dung dịch cùng với việc nó đã ngâm một xác người, làm lòng ruột tôi lộn lên, tôi không kìm dược nên nôn thốc tháo,
Diệp Ngụy đứng bên cạnh thong dong nói: “Sao? Còn dám nói nhăng cuội không?”
Tôi vẫn cố chấp, mắt đỏ ngầu nhìn ông ta và hét lên: “Rõ ràng ông sợ gia đình họ, vậy mà lại không dám nghe, càng không nghe tôi càng muốn nói.”
Lại một lần nữa, đầu tôi bị dìm xuống thứ dung dịch kinh tởm đó, tôi cố thoát ra nhưng không tài nào thoát ra được, cho tới khi tôi sắp ngất đi vì thiếu khí, thì cương thi vương lại nhấc đầu tôi lên, gằng giọng: “Còn nói được không?”
Tôi thều thào, nhưng vẫn cố chấp: “Rõ ràng ông sợ, còn muốn dày vò tôi? Như vậy có thể làm ông cảm thấy vui sướиɠ sao? Ông đem cha mình ra làm công vụ để tụ tài vận, kết quả là hại chết mình, đều là do ông tự mình tạo nghiệp, còn không dám nghe tôi nói đến?”
Diệp Ngụy càng tức giận, ông ta hừ một tiếng, rồi nén tôi xuống đất một cách thô bạo, tiếp đó, ông ta lôi người phụ nữ đang bị ngâm trong dung dịch ngâm xác lên, xé rách áo trêи lưng cô ta, rồi sợ nắn một lúc trêи lưng và cắm phập bàn tay vào đó, cuối cùng tôi nghe một tiếng rắc, và thấy ông ta lôi một mẩu xương trong đó ra. Miệng ông ta lẩm bẩm: “Tên quỷ đầu xanh kia, cũng cần phải chuẩn bị sẵn cho hắn một món quà.”
Tôi vừa cố thở vừa quan sát ông ta, ông ta cầm mẩu xương trong tay, rồi bước về phía tôi, miệng cười quái dị. Khi đến gần tôi, ông ta giơ mẩu xương dài chừng một ngón tay trỏ là, rồi cười nói: “Tặng cô món quà này, cô ta luyện thuật hoan hỉ, nên xương cốt trêи người sẽ có những đoạn ɖâʍ cốt như thế này, chỉ cần thay vào người cô, thì tôi còn lo gì chuyện cô không làm theo ý tôi. Đến lúc đó cô chẳng khác nào ɖâʍ ɖâʍ cô nương cả. Năm xưa cô ta cũng có được một mẩu xương ɖâʍ tà của người cứu cô ta, nên mới có thể luyện được tà thuật đó.”
Tôi nghe thế thì hốt hoảng, tôi hoảng hồn lắp bắp: “Ông…ông định… làm gì tôi> Tôi không muốn, tránh xa tôi ra.”
Nói đoạn thì tôi gạt phăng cánh tay đang cầm xương người của ông ta, rồi cố gắng dùng hết sức bò dậy để chạy, tôi không muốn làm vậy, không muốn bất kì người đàn ông nào khác ngoài Triệu Huyền Lang chạm vào người mình, tôi phải chạy thoát khỏi nơi này, nhưng đời đâu như mơ, ông ta đã túm lấy tôi và ấn tôi xuống đất. Tôi cố gắng giãy giạu, nhưng Cương Thi Vương càng ra sức ấn tôi nàm xuống đất, ông ta xé áo sau lưng tôi, và nhanh tay cắm sâu mấy ngón tay vào da thịt tôi.
Tôi đau đớn như muốn chết đi sống lại, vì cảm giác một vật nhọn đang ɖâʍ sâu dần vào da thịt mình, rồi một cảm giác đau đớn hơn thế làm tôi mụ mị đầu óc, khi ông ta bứt một mẩu xương trong người tôi ra nghe đánh rác một tiếng…
_________________________