Minh Thần Giá Đáo

Chương 269: Mẹ của Triệu Huyền Lang


Khi tôi bước tới bên cỗ quan tài, trong đầu tôi

vẫn đang suy nghĩ việc mình làm cách nào để thoát ra ngoài, nhưng tôi còn chưa

kịp nghĩ ra cách, thì tôi đã được nhìn rõ mặt người phụ nữ nằm trong quan tài.

Lúc trước khi ở hội trường, tôi đã không nhìn được rõ, do ánh sáng quá lóa mắt,

chỉ biết người phụ nữ này nhìn rất xinh đẹp, và cô ta đã chết, đã là một xác

chết, được người ta bảo vệ tương đối tốt. Tuy cô gái này nằm trong quan tài,

nhưng tôi bây giờ có thể nhìn rõ hơn, mặt cô ta trắng bệch, ngũ quan rõ ràng,

vô cùng xinh đẹp, và quan trọng hơn là trông rất quen, tôi nghiêng đầu nghĩ

ngợi, dường như đã thấy người này ở đâu rồi…

..!?

Tấm ảnh, là người phụ nữ trêи tấm

ảnh, tôi thấy ở trong trường, chụp cùng một đứa trẻ, và tấm ảnh trêи bia mộ nhà

họ Triệu. Người phụ nữ này giống với mẹ của Triệu Huyền Lang y đúc! Cô ta là

ai? Là Tống Nghiệm mà Đồ Trí đang tìm, là người tu luyện pháp thuật hoan hỉ,

hay là mẹ của Triệu Huyền Lang? Hay là người biết hết mọi chuyện, cô ta thực

chất là ai trong câu chuyện này? Tôi đứng ngây người nhìn người phụ nữ trong

quan tài, Diệp Ngụy nghiêng đầu nhìn tôi: “Sao? Có ấn tượng gì

không?”

Tôi ngạc nhiên đánh mắt sang nhìn

ông ta: “NGười phụ nữ này, rốt cuộc là ai, tại sao, tại sao lại giống mẹ

của Triệu Huyền Lang đến thế? Bà ta vì sao lại chết, chết khi nào vậy?” Bà

ta có phải là Tống Nghiêm – người mà Đồ Trí đang tìm, có phải cũng là mẹ của

Triệu Huyền Lang, có phải vốn dĩ đều là một người? Sau khi nghĩ ra điều này,

thì tôi ngạc nhiên tột độ, cũng có thể lắm chứ, nghe thì có vẻ là hai người ở

hai thời đại khác nhau, nhưng bà ta chẳng phải đã luyện thuật hoan hỉ, có thể

sống lâu và kéo dài tuổi thanh xuân, để mình có thể tre mãi không già, chưa

biết chừng còn hút tinh khí của đàn ông để được vẻ đẹp đó.

Diệp Ngụy cười nói: “Cô đã muốn biết đáp án thế, chi bằng là để tự cô ta nói với cô.”

Tôi nghe vậy thì hốt hoảng: “Cô ta làm sao mà nói chuyện với tôi được? Ông đã nói được nửa câu chuyện, không bằng là cứ thế nói nốt câu chuyện.”

Tôi đưa ánh mắt dò xét sang ông ta, nhưng ông ta không hề tức giận, mà đưa ngón tay chạm vào trán của người phụ nữ đó, một giây sau thì một cảnh tượng không tưởng đã xảy ra. Người phụ nữ ngồi bật dậy, mắt cô ta vẫn nhắm nghiền, nếu không vì như vậy, tôi đã tin cô ta sống dậy thật! Cô ta lúc này y hệt một cô gái mới hai mươi tuổi, nhìn nào giống một người đã sống đến trăm năm, nếu không vì nghe lời của Cương Thi Vương, thì có đánh chết tôi cũng không dám tin.

Tôi sợ hãi lùi hai bước về sau, Diệp Ngụy vừa giữ chặt cằm của Tống Nghiêm vừa cười nói: “Sợ gì? Ngay cả người chết cũng sợ, thế sao nhìn thấy cương thi lại chẳng sợ hãi gì thế? Chậc chậc, không làm người cũng được một thời gian rồi, cũng quên mất con người đang suy nghĩ cái quái gì vậy.”

Tôi nhìn ông ta rồi nói: “Ông đưa tôi với Tống Nghiêm đến đây, chắc hẳn là có ý đồ gì đó đúng không?”

Ông ta hỏi ngược lại tôi: “Tôi muốn làm gì á? Đưa cô đến đây, vì trước đây khi ở trong giếng khô, cô đã hút mất hơn nửa âm khí của tôi, giờ cô nửa người là dương khí, nửa kia là âm khí, không vì người đàn ông kia bảo vệ cho tốt như thế, thì tôi nào phải tìm tạm Điền Tư Thanh – một con đàn bà thối tha như thế làm Lư đỉnh? Người mà tôi cần là cô, chẳng phải sao.”

Ông ta bước từng bước về phía tôi, tôi bị ông ta ép sát vào tường, tôi nhìn ông ta rồi nói: “Lư đỉnh gì chứ, tôi chẳng hiểu gì cả, ý ông là muốn biến tôi thành công cụ để tu luyện? Dùng tôi để đi hút âm khí?”

Tôi cũng phục tài suy luận của mình, nhưng Diệp Ngụy chẳng hề đơn giản, nếu ông ta chỉ đơn thuần kiếm một lư đỉnh đẻ luyện công, thì Tống Nghiêm kia mới là một đối tượng tuyệt vời, vì cô ta mới là người có khả năng đó. Chỉ cần là đàn ông khi đến gần ddeuf bị hút tinh khí, vậy nếu giao hợp với cô ta thì chắc chỉ có chết? Vậy vì sao cô ta có thể tìm đến nhà họ Triệu, lại sinh ra Triệu Huyền Lang? Và chuyện cả nhà họ Triệu bị diệt môn, cả thôn Triệu gia bị càn quét, cô ta sắm vai gì trong những chuyện này?

Tôi kiên man trong suy đoán của chính mình, cuối cùng thì cũng tìm ra được một mắt xích quan trọng, sự thật sẽ dần nổi len bề mặt tĩnh lặng từ trước đến nay.

Cương Thi Vương đưa bàn tay vuốt má tôi, làm tôi sởn hết cả gai ốc, ông ta cười nói: “Tôi rất muốn cô làm lư đỉnh của tôi, nhưng đáng tiếc nhất, là thân trinh nữ của cô đã bị tên quỷ đầu xanh kia phá hỏng, nhưng cũng còn vớt vát được, chính là việc cô là thuần âm nữ, đợi tôi hút cạn âm khí trong người cô, thì đem cô ra làm tiêu bản để ngắm.”

Tôi rùng mình, tôi không muốn bị đem ra làm tiêu bản, cũng không muốn người đàn ông khác chạm vào mình,tôi hốt hoảng không biết mình nên làm gì lúc này?

Diệp Ngụy quy sang nhìn Tống Nghiêm rồi nói: “Cô ta tu luyện thuật hoan hỉ, nhưng không thích hợp để tôi làm lư đỉnh, thứ nhất cô ta chỉ là một cái xác, đương nhiên không đủ làm tôi kϊƈɦ thích, thứ hai là nếu không cẩn thận, thì tôi sẽ bị cô ta hút mất tinh khí chưa biết chừng.”

Tôi ngạc nhiên nhìn ông ta: “Sao ông nói điều đó với tôi? Tôi với ông thân quen lắm sao?”

Tôi chẳng hiểu vì sao ông ta lại nói điều đó với tôi, những gì ông ta đang suy nghĩ và điều ông ta muốn làm, chẳng hề giấu diếm gì mà lại nói cho tôi biết, chẳng lẽ ông ta chắc chắn rằng, tôi sẽ không bao giờ rời khỏi đây, nên mới nói những điều đó với tôi? Vậy tôi chết chắc rồi sao? Tôi cố gắng nghĩ ngợi thật nhanh, để tìm cách nào đó thoát khỏi đây, nếu chỉ ngồi đợi Triệu Huyền Lang, e rằng không thể kịp, vì có thẻ anh ta đang bị Tiểu Vũ giữ chân.

Tôi lén nhìn xung quanh, chỉ thấy một màn đen dày đặc, lúc đầu tôi nghĩ đó là một căn hầm, nhưng không phải, nó giống như một nơi đõ xe bỏ không, vì không gian vô cùng rộng rãi. Mà cương thi vương lại thích bóng tối, mấy lần gặp ông ta đều vào buổi tối, nếu có cách nào đó dụ ông ta ra ngoài, thì sẽ có cách để trốn thoát.

Tôi trộm sờ tay vào túi, thì phát hiện chiecs điện thoại của mình đã không cánh mà bay, đang thắc mắc, thì Diệp Ngụy liền móc chiecs điện thoại của tôi ra, lắc lắc trước mặt tôi để trêu ngươi…

____________________________

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.