Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 134: Thay đổi chủ kiến.


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 134: Thay đổi chủ kiến.

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Nhưng người cảm thấy ngạc nhiên kinh hãi hơn chính là Điểu Cường, lúc gã ta bị
Diệp Mặc đá văng thì chính lúc đó gã mới nhìn thấy đinh sắt của Diệp Mặc, vừa
nãy gã mới chỉ nhìn thấy Diệp Mặc ra tay với Thiên Long Đầu.

Quả nhiên là cho dù gã có dùng toàn lực để chú ý, thì chiếc đinh sắt kia vẫn
xém chút nữa thì trúng gã, nếu như không phải có đòn sát thủ kia đỡ hộ, thì
không chừng Điểu Cường chính là kẻ đang nằm chình ình ở kia rồi.

Gã không ngờ đòn sát thủ của mình chỉ có thể ngăn cản được một cái đinh sắt,
thậm chí Diệp Mặc còn chưa thèm ra tay. Không ngờ Diệp Mặc này lại lợi hại như
vậy, lợi hại trên cả sự tưởng tượng của gã. Mặc dù gã vẫn còn chưa thi triển
đến một phần mười công lực của mình, nhưng gã biết mình tuyệt đối không phải
là đối thủ của Diệp Mặc.

Nếu cứ tiếp tục như vậy thì Điểu Cường gã chỉ còn con đường chết, chạy, bây
giờ phải chạy thôi.

Diệp Mặc nhìn thấy chiếc đinh sắt của mình bị Điểu Cường chặn lại, cũng có
chút ngạc nhiên, đinh của hắn mặc dù không bay nhanh bằng đạn, nhưng cũng
chẳng kém là bao, không ngờ lại bị gã chặn lại như vậy. Nhưng trong nháy mắt,
cổ tay áo của Ô Cường lại lóe sáng.

Ánh sáng trắng thậm chí còn hóa thành hào quang, nhanh chóng hướng về phía
Diệp Mặc, khí lạnh phát ra khiến cho Diệp Mặc cũng phải âm thầm ngạc nhiên
thán phục.

Tuy rằng ánh sáng mà Điểu Cường phát ra rất nhanh, nhưng thần thức của Diệp
Mặc thì không hề bị ảnh hưởng, ánh sáng đó chính là ánh sáng của một thanh
đao. Không ngờ thanh đao tương đối lớn trong tay áo gã lại có thể biến thành
nhiều thanh đao phát sáng như vậy, xem chừng đây là thanh đao được chế tạo rất
đặc biệt của Điểu Cường, không chừng đây chính là đòn sát thủ của gã.

Diệp Mặc vung hai tay lên, nguyên khí cũng bắt đầu động đậy, hơn mười thanh
đao sáng chói đã chực bao vây lấy Diệp Mặc.

“Thịch” một tiếng, gần như đồng thời, Điểu Cường đã lẻn tới một cửa sổ gần đó,
thậm chí đến cả chân cũng đã kịp nhấc qua rồi, rồi đâm đầu phi qua.

Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng, trong tay cầm lấy thanh đao chuẩn bị đánh tới chỗ
của Điểu Cường.

Điểu Cường kêu lên thất thanh một tiếng, nhưng rồi bóng hình cũng vụt biến mất
trong chớp mắt.

Nhưng Diệp Mặc cũng không hề lo lắng, hắn biết mình có thể đánh lại đống đao
này, hắn đã đánh trúng hai chân của Điểu Cường. Cho dù chân của gã có lợi hại
đến đâu, thì gân chân của gã cũng sẽ phải đứt rời mà thôi, mặc dù Điểu Cường
đã chạy ra khỏi thần thức của hắn, nhưng hắn cũng chẳng thèm bận tâm tới.

Vừa rồi Diệp Mặc đánh vỡ những cây đao không chỉ chặt đứt luôn gân chân của
Điểu Cường, mà còn khiến cho đùi của gã không còn chút sức lực nào hết, hay
nói cách khác Điểu Cường bị Diệp Mặc đánh trúng, mặc dù có thể chạy thoát,
nhưng hai chân cũng sẽ bị tàn phế thôi.

Hai chân đối với người luyện võ mà nói, một khi đã bị phế đi thì coi như xong,
Diệp Mặc cũng không quản nhiều nữa, hắn quay sang nhìn Thiên Long Đầu, Thiên
Long Đầu thì không có bản lĩnh nhảy cửa sổ như Điểu Cường.

Lang Cực đã đánh ngã Lý Tam Đao, nhưng không giết y, lúc này Lang Cực còn muốn
giết Thiên Long Đầu hơn cả Diệp Mặc. Đến cả mấy thành viên “Nam Thanh” tham
gia cuộc họp này cũng đều bị Lang Cực giết chết.

Thiên Long Đầu mặt trắng bệch trừng mắt nhìn Diệp Mặc, một lúc lâu sau mới cất
được nên lời:

– Nếu như không phải vì tên phản đồ này, mấy nghìn tên lính đánh thuê của tao
sẽ không phải e ngại mày đâu Diệp Mặc ạ.

Diệp Mặc bước thêm vài bước nữa rồi mới ngồi xuống, thản nhiên nói:

– Đám quân mà ông tập hợp lại căn bản là không có chút tác dụng gì đối với
tôi, chỉ là chuyện có thêm vài tên phải chết nữa mà thôi. Ông cho rằng ở nơi
biển rộng mênh mông này thì có thể chặn được tôi lại sao? Ông quá tự tin vào
bản thân rồi đấy, đối với tôi mà nói, đám quân đội của ông không khác gì đám
chó gà cảnh cả, vốn dĩ muốn định cho ông sống thêm vài ngày nữa, không ngờ ông
lại không muốn sống, vẫn dám tìm đến tôi để tự chuốc lấy phiền phức.

Nói xong Diệp Mặc còn lắc lắc đầu.

Lang Cực oán giận trừng mắt nhìn Thiên Long Đầu, nếu như không phải có Diệp
Mặc ở đây, thì anh ta đã sớm nhào tới rồi. Nhưng anh ta vô cùng kính sợ Diệp
Mặc, anh ta biết bất luận thân phận mình có như thế nào, nếu như Diệp Mặc muốn
giết anh ta thì cũng như giết một con kiến mà thôi.

Thiên Long Đầu thở dốc, đột nhiên cảm thấy mình không còn đường lùi nữa rồi,
có lẽ mình đã từng có một thời oai phong, nhưng người thực sự có tiếng nói ở
trong “Nam Thanh” phải là Đông Phương Tê, kẻ vừa lúc nãy đã phản bội mình, có
rất nhiều chuyện, mình phải nghe đến ý kiến của ông ta mới dám quyết định, nếu
như không phải lần này vì kế sách của ông ta, thì thực sự đã bị dọa chết vì sự
trở lại của Lang Cực rồi.

Hoặc nếu như lúc nãy Đông Phương Tê khuyên mình chạy trốn, thì chưa chắc ông
ta đã nghe theo. Thiên Long Đầu đã cảm thấy hối hận vì đi khiêu chiến với Diệp
Mặc, nhưng nói gì bây giờ cũng đã muộn rồi.

Lúc này, ông ta thực sự muốn giết chết Đông Phương Tê, thậm chí còn muốn giết
chết gã hơn cả Diệp Mặc. Nhưng ông ta biết chắc Diệp Mặc sẽ không tha ình.

– Nếu như cậu tha cho tôi, tôi sẽ cho cậu toàn bộ tiền bạc của cải, coi như
tôi mắt mù, không biết nên đã mạo phạm đến cậu. Tôi chỉ muốn giết chết kẻ đã
phản bội tôi là Đông Phương Tê,

Nếu như có thuốc hối hận, Thiên Long Đầu dù có phải làm cháu của rùa thì cũng
không dám đối đầu với Diệp Mặc, ông ta không thể ngờ rằng trên đời này lại có
loại người đáng sợ đến như vậy, cho dù là một người luyện võ thì cũng không
dám đối mặt với cả đội quân nghìn người được trang bị vũ khí đầy đủ như vậy.

Tên đạo nhân trước đây coi như cũng lợi hại, thậm chí cũng không thua Diệp Mặc
là bao, nhưng cũng không dám đối đầu với Thiên Long Đầu như vậy, mặc dù ông ta
cũng không dám làm gì tên đạo nhân đó, nhưng thực sự ông ta vẫn còn có thực
lực để đối phó với tên đạo nhân đó, nhưng với Diệp Mặc, ông ta phát hiện ra
một đều, có lẽ tên đạo nhân đó cũng không phải là đối thủ của Diệp Mặc, trừ
phi tên đạo nhân đó có chiêu gì đó đặc biệt.

Nghe xong lời nói của Thiên Long Đầu, Diệp Mặc cũng cảm thấy hơi động lòng,
không phải hắn nghĩ đến chuyện tha cho Thiên Long Đầu, mà là đang nghĩ đến một
chuyện khác. Thế lực của “Nam Thanh” rất lớn mạnh, tiền của nhiều như nước,
nếu như giúp hắn tìm cái loại linh thảo, thì không còn gì tốt bằng, hơn nữa
còn có thể lợi dụng được, trước mắt còn có một Lang Cực.

Nghĩ đến đây hắn quay sang nhìn nhìn Lang Cực nói:

– Ra tay đi, ra tay xong rồi nói, rồi tôi sẽ nói cho anh nghe một chuyện.

Lang Cực chờ đợi đã lâu, bây giờ Diệp Mặc mở lời, anh ta không hề do dự mà
xông lên, Thiên Long Đầu có nghĩ cũng không thể ngờ tới, cuối cùng mình lại
chết dưới tay tên thuộc hạ tâm phúc của mình. Hơn nữa trước khi chết, ông ta
còn để cho tên phản bội mà mình tin tưởng nhất là Đông Phương Tê chạy thoát.

Nhìn thấy Lang Cực giết Thiên Long Đầu, Diệp Mặc cũng quay sang nhìn Lý Tam
Đao đang nằm trên đất, Lang Cực mặc dù đã được Diệp Mặc thừa nhận, anh ta cũng
là một nhân vật có thực lực trong “Nam Thanh”, nhưng muốn có một vị trí vững
chắc trong “Nam Thanh” và được tất cả mọi người thừa nhận lại không phải là
một chuyện đơn giản.

Kỳ thực Diệp Mặc đã có cách xử lý việc này, đáng nhẽ vừa lúc nãy Lang Cực
không nên giết mấy thằng cha già, mà phải trấn an bọn chúng, nhưng, một khi
Lang Cực đã giết rồi, thì Diệp Mặc cũng không quản nhiều, làm thế nào để nắm
được quyền lực là chuyện của anh ta, không liên quan gì đến Diệp Mặc hết.

Liên quan đến việc tranh chấp quyền lực, nếu như Lang Cực bị giết, thì càng
không liên quan đến hắn, nếu như không phải là một món đồ tốt thì có chết cũng
không sao. Tránh giành nhau càng dữ dội, chết càng nhiều càng tốt. Nhưng bất
luận bọn chúng có làm chuyện gì, chỉ cần không đụng đến Diệp Mặc, thì hắn cũng
sẽ không thèm quản.

– Anh Diệp xin phân phó, tính mạng của Lang Cực tôi sau này xin giao cho anh.

Sau khi Lang Cực giết được Thiên Long Đầu, cảm thấy nỗi uất hận trong lòng
mình đã được giải thoát nhiều, lời nói cũng có lực hơn nhiều.

Diệp Mặc đương nhiên không tin vào lời nói của Lang Cực, loại người như anh ta
chỉ có tính mạng của anh ta mới là quan trọng nhất thôi, nói giao tính mạng
cho Diệp Mặc, Diệp Mặc cũng chỉ cười thầm trong bụng mà thôi, nhưng hắn cũng
ra vẻ như Lang Cực chưa nói gì, hắn cũng tin là Lang Cực không dám giết mình,
nếu như anh ta dám làm, thì mình cũng phải cho anh ta xuống địa ngục một lần
nữa.

– Đợi sau khi anh xử lí xong mọi chuyện ở đây, thì tôi có một số chuyện muốn
giao cho anh làm, nhưng bây giờ tôi vẫn chưa làm xong. Tôi lập tức phải đi Yến
Kinh một chuyến, đợi sau khi tôi quay về sẽ đến căn nhà cũ của anh, giao cho
anh một số việc quan trọng, nếu như anh làm tốt, thì tôi sẽ không bạc đãi với
anh đâu, nếu như anh làm không tốt, thì đừng có hòng tôi giúp anh trị bệnh.

Diệp Mặc thản nhiên nói, hắn cũng không vô duyên vô cớ mà đi giúp Lang Cực,
lại còn giúp anh ta trị bệnh, trị bệnh cho anh ta, để anh ta có thể giúp mình
được nhiều việc hơn.

Đối với những lời nói của Diệp Mặc. Lang Cực đương nhiên không dám nói không,
chỉ có thể lập tức gật đầu đồng ý.

– Được, bây giờ anh về chỉnh đốn lại “Nam Thanh”, tôi sẽ không quản chuyện
này, anh xem phải xử lí như thế nào cho tốt, tôi đi đây.

Nói rồi, Diệp Mặc quay người đi luôn, kỳ thực Lang Cực có quản lý được “Nam
Thanh” hay không là chuyện của anh ta, không liên quan gì đến mình.

Lang Cực đương nhiên biết Diệp Mặc có thể nhìn ra được thực lực của mình, nếu
như thực sự anh ta không có khả năng quản lí “Nam Thanh” thì đối với Diệp Mặc,
anh ta có sống hay chết, cũng không có bất cứ chút giá trị nào.

Mặc dù biết được cách nghĩ của Diệp Mặc, nhưng Lang Cực cũng không dám dị
nghị, vội vàng để Rắn Đen đưa Diệp Mặc ra sân bay, rời khỏi Senna.

Trì Hữu Quân ở Lạc Thương đương nhiên là không có bất kỳ kết quả nào về những
người mai danh ẩn tích của “Nam Thanh” ngay cả người của “Thiết Giang” cũng
không biết gần đây đã xảy ra những chuyện gì, cả đám người đều trốn đi đâu
mất.

Nhưng ngoài Trì Uyển Thanh ra, Ninh Khinh Tuyết muốn rời khỏi Lạc Thương thì
cũng ở lại, tuy rằng không biết là vì cái gì, nhưng Trì Uyển Thanh không muốn
Ninh Khinh Tuyết rời khỏi đây, nếu chỉ có một mình cô, thì cô chỉ có thể quay
lại quân đội một lần nữa, cuộc sống như vậy chẳng khác gì một sự tra tấn đối
với cô.

– Kinh Tuyết, cô nói người nào muốn bắt hai người chúng ta?

Trì Uyển Thanh nghĩ tới có khả năng liên quan đến Diệp Mặc, nhưng cũng không
dám khẳng định.

Ninh Khinh Tuyết ngẫm nghĩ một chút, rồi khẳng định:

– Chắc là vì Diệp Mặc, bởi hai người chúng ta đều có quan hệ với anh ấy, chắc
đám người đó muốn bắt chúng ta để uy hiếp anh ấy.

– Thế nên cô không muốn rời Lạc Thương vì sợ bị những người đó bắt, rồi dùng
cô để uy hiếp anh ấy?

Trì Uyển Thanh không phải là kẻ ngốc, thấy Ninh Khinh Tuyết nói mình có quan
hệ với Diệp Mặc, thì cô cũng hiểu ngay ra nguyên nhân cô ở lại.

– Ừ,

Ninh Khinh Tuyết gật gật đầu.

– Bởi tôi nợ anh ấy quá nhiều, hơn nữa anh ấy liên tục bị liên lụy vì tôi,
cho dù việc anh ấy bị nhà họ Tống truy sát thì cũng là do tôi mà bị vạ lây.
Thậm chí nếu tôi sa vào tay kẻ thù của anh ấy, thì anh ấy cũng sẽ liều mạng để
cứu tôi ra, nên nếu bị bắt nhất định sẽ ảnh hưởng đến anh ấy. Về đến Du Châu,
tôi về sống với mẹ, không an toàn bằng chỗ của cô, ít nhất chỗ này còn có “sói
con” bảo vệ. Tôi không thể làm liên lụy anh ấy nữa, tất cả đều đã là sai lầm,
tôi không thể nào tha thứ cho bản thân mình được.

Ninh Khinh Tuyết nói bằng giọng u uất, dường như đang định chạy chốn tới một
nơi xa xôi nào đó.

Nhìn thấy Trì Uyển Thanh nhìn mình có chút kinh ngạc, Ninh Khinh Tuyết tiếp
tục nói:

– Anh ấy là một người có bản lĩnh, chỉ là tôi trước đây không biết thôi, tôi
không biết những người muốn đối phó với anh ấy có phải vì không biết điều này
không. Nhưng bất luận như thế nào, nếu như không phải vì vướng tôi thì sẽ
không xảy ra những chuyện này.

Ninh Khinh Tuyết nghĩ tới đan dược của Diệp Mặc, còn những thứ quý giá mà Diệp
Mặc đã làm ra, lần đầu tiên cô cảm thấy còn rất nhiều điều mình không hiểu về
Diệp Mặc.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.