Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 133: Đệ nhất cao thủ của Thiên Long Đầu.


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 133: Đệ nhất cao thủ của Thiên Long Đầu.

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Rất nhanh sau đó, một gã lính truyền tin chạy vào vội vã nói:

– Báo cáo, mấy phút trước Đông Phương quân sư đã ngồi máy bay trực thăng rời
khỏi đây rồi, còn đi đâu thì hiện tại vẫn chưa rõ.

– Cái gì?

Thiên Long Đầu mặt tái mét, không ngờ Đông Phương Tê lại hành động nhanh đến
vậy. Hơn 90% kế hoạch của Nam thanh đều là từ gã mà ra, vả lại nội bộ Nam
Thanh gã nắm rõ như lòng bàn tay. Có thể nói, gã giống như nhị long đầu của
Nam Thanh, vậy mà bây giờ lại dám bỏ chạy.

Sắc mặt Thiên Long Đầu hết xanh rồi lại trắng bệch ra, hết trắng lại chuyển
sang tối sầm lại. Một lúc sau mới trấn tĩnh lại được, bởi gã đã quá rõ sự giảo
hoạt và cơ trí của Đông Phương Tê. Phản bội lại Thiên Long Đầu nghĩa là Đông
Phương Tê đã không còn xem trọng gã nữa. Nhưng vì sao? Thiên Long Đầu vẫn còn
hai ngàn tên thủ hạ trong tay, lẽ nào một tên Diệp Mặc cỏn con mà cũng không
đối phó nổi sao?

Nhưng Thiên Long Đầu cũng là kẻ biết suy nghĩ, gã liền nhớ ra kế sách của Đông
Phương Tê đúng là vẫn còn có những thiếu sót. Thiên Long Đầu chợt nghĩ, có lẽ
nào mình cũng phải bỏ chạy không? Đông Phương Tê thì đã cao chạy xa bay rồi,
còn mình thì biết trốn đi đâu đây? Còn chỗ nào an toàn hơn Senna nữa đây?

Và gã chợt nhận ra rằng sự quản lí của mình vẫn chưa hoàn toàn chặt chẽ, ở bên
dưới còn rất nhiều những thiếu sót và sơ hở. Nếu muốn sử dụng máy bay trực
thăng thì nhất định phải thông qua mình, vậy thì không thể nào xảy ra việc
Đông Phương Tê dùng trực thăng chạy trốn được. Gã còn nhớ ra mấy tâm phúc của
mình khi ra vào đều không có vệ binh báo cáo, muốn vào là vào muốn ra là ra,
đây cũng là một điểm mà quản lí vẫn chưa được sát sao.

Đông Phương Tê là quân sư của mình, y không thể không biết những thiếu sót đó,
vậy mà y chưa từng một lần nhắc nhở ình, điều này chứng tỏ y đã sớm tính đến
chuyện bỏ trốn này rồi.

– Được lắm Đông Phương Tê, ta cho dù có phải lật tung quả đất này lên cũng
phải tìm bằng được ngươi.

Thiên Long Đầu đập mạnh xuống bàn, nghiến răng ken két nói.

– Ta muốn xem Diệp Mặc này có ba đầu sáu tay gì mà dọa được cho quân sư của
ta cũng phải bỏ chạy như vậy. Người đâu, điều tra cho ta nội dung của cuộc
điện thoại vừa rồi. Ta nhất định phải bắt bằng được Diệp Mặc, để cho hắn biết
rằng Thiên Bạch Hạc ta vẫn chưa lẩm cẩm đâu.

– Không cần bắt nữa, ta đã tới rồi đây.

Tiếng của Diệp Mặc vang vọng cả căn phòng.

Thiên Long Đầu im bặt, kinh ngạc nhìn về phía cửa. Vệ sĩ của gã tầng tầng lớp
lớp như vậy, Diệp Mặc làm sao có thể tùy tiện xông vào đến tận đây, mà thậm
chí đến một chút động tĩnh cũng không có chứ?

Và rất nhanh, gã đã trông thấy Lang Cực, sắc mặt lập tức lại trở nên xanh mét:

– Lang Cực, tên ăn cháo đá bát. Không ngờ đến mày mà cũng dám phản bội lại
ta. Ta nhất định phải giết tên súc sinh này.

Dứt lời, Thiên Long Đầu đang định lấy súng thì phát hiện ra bàn tay của mình
không còn chút cử động nào. Một dòng máu tươi từ từ tuôn ra, nhưng tại sao một
chút cảm giác đau cũng không có? Đinh sắt ư? Lẽ nào là đinh sắt trong truyền
thuyết?

Lang Cực vẫn yên lặng không nói.

Thấy cổ tay mình đã bị đinh sắt đâm trúng, Thiên Long Đầu chột dạ, gã biết
mình không sống nổi qua hôm nay rồi. Chẳng ngờ Diệp Mặc lại lợi hại như vậy.
Cho dù có được sự hỗ trợ của Lang Cực hắn cũng không thể đột nhập vào địa bàn
của mình một cách dễ dàng như thế. Chẳng lẽ thuật ẩn thân là có thật?

Thiên Long Đầu đã hoàn toàn bình tĩnh lại, gã hết nhìn Lang Cực rồi lại nhìn
sang Điểu Cường. Gã biết rẳng muốn giữ lại tính mạng thì chỉ còn cách duy nhất
đó là dùng Điểu Cường để “thương lượng” với Diệp Mặc.

Một gã thanh niên hơn hai mươi tuổi vội vã chạy tới, thậm chí không thèm để ý
tới Thiên Long Đầu. Bởi y là tâm phúc của Lang Cực, cũng là người mà sau khi
Lang Cực gia nhập 'Nam thanh' thì giới thiệu vào. Đưa bức thư cho Lang Cực, gã
vội vàng nói:

– Đông Phương quân sư trước khi đi đã dặn tôi đưa cho anh bức thư này, nói là
có tác dụng cứu mạng anh đó.

Lang Cực lập tức mở phong thư ra, bên trong chỉ có một dòng chữ duy nhất: “Năm
đó khi anh bị bao vây ở Macao, chính là Thiên Long Đầu là kẻ đứng sau chủ mưu
vụ này.”

Sắc mặt Lang Cực lập tức thay đổi. Gã một lòng tuyệt đối trung thành với kẻ
chủ mưu hãm hại chính mình. Đáng buồn cười hơn là gã lại còn mù quáng phụng sự
cho Thiên Long Đầu tới mười năm, biết bao lần vào sinh ra tử mà trong mắt
Thiên Long Đầu, mình không bằng một con chó.

Chẳng trách mỗi khi đặt vấn đề truy tìm hung thủ năm xưa hãm hại mình, Thiên
Long Đầu tìm mọi cách viện cớ, nói rằng thời cơ chưa tới, cần phải đợi thời cơ
chín muồi thì mới có thể hành động được. Vả lại nhớ lại năm đó, khi Lang Cực
đang lẩn trốn thì lại “vô tình” gặp ngay Thiên Long Đầu ở Macao

“Sự trùng hợp” này hóa ra không phải là trùng hợp. Mặc dù Thiên Long Đầu thích
đánh bạc thật, nhưng trước nay gã chưa bao giờ tới tận Macao để đánh bạc cả.

Năm đó khi Lang Cực mới gia nhập 'Nam thanh' thì quy mô của nó vẫn chưa được
như bây giờ. Chính vì biết được danh tiếng của Lang Cực nên Thiên Long Đầu mới
bày ra âm mưu này để chiêu mộ Lang Cực vào tổ chức Nam Thanh của gã, mà lại
khiến cho Lang Cực một lòng cúc cung tận tụy trung thành hết sức với mình.

Dù không biết vì sao tên Đông Phương Tê này lại đưa bức thư này ình, nhưng bây
giờ Lang Cực cũng chẳng còn tâm trí nào mà suy nghĩ tới chuyện này nữa. Vò nát
mảnh giấy trong tay, gã hướng về phía Thiên Long Đầu hét lớn:

– Thiên Bạch Hạc, chẳng trách mày năm lần bảy lượt thoái thác việc báo thù
của tao. Hóa ra chính mày là kẻ đã bày ra chuyện này. To nhổ vào. Hôm nay ông
phải tận tay giết chết tên khốn kiếp nhà ngươi.

Diệp Mặc chưa đọc những gì ghi trong mảnh giấy nhưng chỉ cần nhìn vẻ giận dữ
của Lang Cực lúc này, hắn đã có thể hiểu ra tất cả. Vốn định giải quyết xong
chuyện này sẽ nghĩ xem có nên giết Lang Cực hay không. Giờ không cần nữa, tên
này xem ra vẫn còn có chút giá trị lợi dụng.

Thấy vậy, Lý Tam Đao lập tức giữ lấy Lang Cực:

– Lang Cực, hiện giờ tay anh vẫn đang bị thương. Anh nhất định không phải đối
thủ của tôi. Tôi không muốn ra tay với huynh đệ của mình.

– Huynh đệ? Tôi nhổ vào. Để giăng bẫy tôi, Thiên Bạch Hạc dám đâm sau lưng
tôi như vậy. Tôi còn tưởng năm đó gã thực sự cứu tôi, ai ngờ…. Lý tam, anh
cũng giống tôi, đã bị tên khốn khiếp kia lừa rồi.

Lý Tam Đao lắc lắc đầu:

– Giáo chủ thực sự có ân cứu mạng tôi, tôi sẽ không để anh ra tay với ông ấy
đâu.

Lý Tam Đao trong lòng rất rõ Thiên Long Đầu đối với y như thế nào. Năm đó khi
y còn đang lang bạt đầu đường xó chợ, nếu không có Thiên Long Đầu sẽ không có
y của ngày hôm nay. Từ đó y đã thề là cả đời sẽ trung thành tuyệt đối với ông
chủ. Có điều Lý Tam Đao cũng là một kẻ bản tính chất phác, mặc dù là đệ nhất
tâm phúc của Thiên Long Đầu nhưng y cũng chỉ có thể giúp Thiên Long Đầu lãnh
đạo quân doanh mà thôi.

Diệp Mặc thấy Lang Cực và Lý Tam Đao là ngang sức ngang tài. Xem ra Lý Tam Đao
này cũng là nhân vật không tầm thường đây.

Điểu Cường đảo mắt, gã không ngu gì mà trung thành với Thiên Long Đầu. Nhưng
đối mặt với Diệp Mặc lần này, y cũng muốn thử ra tay xem mình có phải là đối
thủ của hắn không.

Dù biết rằng có lẽ mình còn chưa phải là đối thủ của Nhàn đạo nhân nhưng
khoảng cách đã không còn xa lắm rồi. Dù sao y cũng đã hơn ba mươi tuổi, mà tên
tiểu tử Diệp Mặc trước mắt đây có lẽ chỉ quá hai mươi. Có lẽ đây là cơ hội có
một không hai mà không phải ai cũng có được. Điểu Cường mười tuổi đã gặp được
cao nhân ở Miêu Cương, tới nay đã học võ được mười sáu năm rồi. Mỗi ngày y đều
rất nỗ lực, trước nay chưa hề bị phân tâm bởi chuyện khác. Đàn bà y đương
nhiên là thích, nhưng vì học võ, đã ba năm rồi y chưa lên giường với một cô
gái nào.

Y không tin gã thanh niên mới hai mươi tuổi kia lại có thể là đối thủ của
mình.

– Ta là Điểu Cường. Ta biết anh có những vũ khí và pháp thuật rất lợi hại,
nhưng ta cũng muốn thử xem anh có thật là lợi hại như lời đồn hay không.

Điểu Cường cười khẩy nói. Còn chưa dứt lời thì y đã hành động.

Sức mạnh của Điểu Cường dồn cả vào chân, có điều đòn sở trưởng của y lại không
phải ở chân. Bởi những kẻ biết được sự thật ấy đều đã bị chết dưới tay y rồi.
Mặc dù đã có vài lần chạm trán với Nhàn đạo nhân nhưng đều là đánh chơi nên
xem như y vẫn chưa bao giờ dùng tới đòn sở trưởng của mình.

Chân của Điểu Cường tạo ra những âm thanh rất có nhịp điệu, ngoại trừ Diệp
Mặc, những người khác thì không ai cảm nhận được. Y vừa động thủ Diệp Mặc đã
biết tên này lợi hại hơn Lang Cực rất nhiều.

Đối với loại cao thủ như vậy, thuật ẩn thân của hắn xem chừng không có tác
dụng gì. Bởi hắn mới luyện tới tầng thứ 3, sau khi ẩn thân xong nếu lập tức
triển khai chân khí thì sẽ bị Điểu Cường phát hiện ra. Còn nếu không triển
khai chân khí và sát khí ẩn thân thì đòn tấn công sẽ không có hiệu quả.

Hơn nữa Diệp Mặc cũng muốn thử xem, gã Điểu Cường này rốt cuộc lợi hại đến đâu
nên cũng dùng chân phản đòn.

Thấy Diệp Mặc cũng dùng chân để đối phó với cú đá của mình, trong lòng Điểu
Cường cảm thấy chuyện này bắt đầu trở nên thú vị. Đến Nhàn đạo nhân khi tỉ thí
với mình cũng không dám dùng chân đá lại, tên Diệp Mặc này đúng là không biết
tự lượng sức mình.

Bụp, bụp, bụp…

Sau mấy âm thanh phát ra, Diệp Mặc cảm giác có cơn đau buốt ra từ trong xương
đùi mình. Hắn đứng yên tại chỗ bất động. Đây là lần đầu tiên hắn phải đối mặt
với một kẻ luyện võ bình thường mà lại có đôi chân lợi hại đến vậy.

Điểu Cường lùi lại mấy bước, mặc dù chân của y vẫn chưa bị gãy nhưng cơn đau
đã xuyên cả vào đến xương khiến y suýt nữa thì không kiềm chế được mà kêu lên.
Ban nãy y đã xuất ra liền lúc hai mươi mấy chiêu, còn Diệp Mặc cơ hồ còn chưa
nhúc nhích, vậy mà lạ thay, chân y đã bị đá bay ra rồi.

Chưa bao giờ y tưởng tượng được rằng có ngày chân của mình lại bị kẻ khác đả
thương như vậy. Điểu Cường đã tốn công phu hai mươi mấy năm trời vào đôi chân
này, còn Diệp Mặc kia dù có luyện chân từ trong bụng mẹ cũng không thể đạt tới
độ điêu luyện như y được.

Dưới sự vận chuyển của chân khí cơn đau của Diệp Mặc đã gần như tiêu tan hết.
Chân của Điểu Cường lại lợi hại như vậy, đây là điều hoàn toàn nằm ngoài dự
liệu của hắn. Diệp Mặc không muốn lãng phí thêm thời gian nữa, vừa vung tay là
lập tức một cây đinh sắt vung ra. Cứ giết chết Điểu Cường rồi hãy nói.

“Ting tang”. Gần như đồng thời, lúc Diệp Mặc xuất ra đinh sắt thì cổ tay áo
của Điểu Cường cũng lóe sáng, lập tức cây đinh sắt bị chặn lại. Tuy nhiên Điểu
Cường cũng phải lùi lại mấy bước rồi phun ra một ngụm máu tươi.

Trong lòng Diệp Mặc rất đỗi kinh ngạc, đây là lần đầu tiên đinh sắt của hắn bị
chặn lại như vậy.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.