Minh Thần Giá Đáo

Chương 166: Anh là âm hồn sẽ ám mãi em


Chương 166: Anh là âm hồn sẽ ám mãi em

Triệu Huyền Lang luôn cứng rắn trước mặt tôi, rất ít khi lộ ra cảm xúc thế này, chắc hẳn lần này đã chạm vào đến mức chịu đựng cuối cùng nên mới bộc phát như vậy, nghĩ đến đây tôi lại thấy thương và xót xa Triệu Huyền Lang.

Tôi đưa hai tay ra ôm chặt lấy hông của Triệu Huyền Lang nhẹ nhàng nói, “Anh yên tâm, em sẽ không bao giờ rời xa anh, anh cứ tin ở em nhé.”

Triệu Huyền Lang dần bình tĩnh trở lại, anh ta thở dài bên tai tôi, tôi vẫn cảm thấy hoang mang vì không biết là anh ta đang nghĩ gì, im lặng ôm tôi một lúc, Triệu Huyền Lang mới cởi áo khoác trêи người khoác lên mình trần của tôi.

Mãi sau mới thốt lên: “Cảm xúc của cái thân xác này quá mãnh liệt, đôi khi anh cũng không thể khống chế nổi nó, xin lỗi em, vừa nãy làm em đau phải không?”

Tôi nghe thấy vậy, thì cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, tỉnh ra là tốt rồi, không thì cứ mãi thế thì tôi cũng hết cách, đột nhiên lúc này thang máy bỗng nhiên nghe tiếng kèn kẹn, rồi như dây thang máy bị đứt, thang máy rơi tự do, tôi sợ quá ôm chặt lấy Triệu Huyền Lang, Triệu Huyền Lang thì thầm bảo tôi đừng lo, rồi anh ta đưa tay ra hất lên trời, thang máy liền dừng lại, tôi lo lắng hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”

Triệu Huyền lang cũng nghiêm giọng, “Có kẻ đang động tay động chân, em ôm chặt lấy anh, anh mở cửa chúng ta thoát ra ngoài.”

Nói đoạn anh ta lấy tay mở cửa thang máy, mãi mới mở được cửa, kết quả là vừa mở ra một mùi tanh ngòm hắt thẳng vào người chúng tôi, đó là mùi máu chó đen, có kẻ nào đó ở bên ngoài đã chuẩn bị sẵn!

Tôi vội vàng lấy áo trêи người lau cho Triệu Huyền Lang, cửa thang máy đã mở hẳn ra, và bên ngoài chúng tôi nhìn thấy bóng hai người đang đứng ở ngoài hành lang, tuy ánh điện tậm tịt, nhưng tôi vẫn nhận ra hai người đó, đó chính là Lý Mù và Hướng Nguyên. Tôi trợn mắt nhìn hai con người đó, không biết họ sẽ làm gì tiếp theo!

Lý Mù nheo mắt nhìn tôi nói, “Lại gặp lại nhau rồi, xem ra là bà của cô không ngăn được cô, nhưng chẳng sao tôi đến đây là có thể giải quyết được rồi, Nguyên ơi, con lấy đồ nghề ra cho ta.”

Triệu Huyền Lang kéo tôi về phía sau lưng, sợ rằng hai người kia sẽ làm tôi bị thương, nhưng tôi lại lo họ sẽ làm gì đó với Triệu Huyền Lang, giờ tôi còn chưa biết Triệu Huyền Lang đã hồi phục chưa nữa.

Hướng Nguyên liếc hai chúng tôi một cái, tiếp đó anh ta lôi ra một mảnh vải màu vàng chiếu thẳng vào chúng tôi, Triệu Huyền Lang ôm chặt lấy tôi, dùng thân người anh ta để che chắn cho tôi.

Tôi thấy Triệu Huyền Lang mồ hôi chảy ra ròng ròng, thì hốt hoảng, “Triệu Huyền Lang, anh tránh ra, anh không thể chịu nổi đâu, đừng lo cho em, anh đi đi, đi mau!”

Triệu Huyền Lang thì thầm vào tai tôi, “Mảnh vải đó là dùng để đối phó với anh, anh biết, nhưng anh sợ sẽ làm tổn thương đến em và con, bên ngoài anh có xe, giờ anh đếm đến ba chúng ta cùng nhau xông ra, còn Trần Huyền, em cứ yên tâm, hắn ta không phải người bình thường, hắn ta sẽ tự nghĩ cách thoát thân.

Tôi gật đầu, giờ đến bản thân còn không biết có thoát được không, dù có quay trở lại cũng không thể cứu nổi Trần Huyền, nói không chừng còn làm tổn thương đến Triệu Huyền Lang! Lúc này cần thoát thân cái đã.

Triệu Huyền Lang thấy tôi đồng ý, thì thở phào một cái, anh ta đột nhiên ôm chặt lấy tôi rồi xoay người một cái, đồng thời lấy từ trong túi ra một nắm bột màu đen ném thẳng về phía Lý Mù và Hướng Nguyên, một trận cuồng phong nổi lên cứ thế thổi về phía hai người đó. Bột đen làm cho Lý Mù và Hướng Nguyên đen sì toàn thân, làm hai người họ chật vật một hồi.

Lúc này Triệu Huyền Lang ôm lấy tôi rồi phóng thẳng ra ngoài, lúc chạy ra xe, tôi mới phát hiện trêи xe còn một người đang ngồi trêи đó.

Tôi đang định hỏi Triệu Huyền Lang người đó là ai, Triệu Huyền Lang giục tôi leo lên xe trước, giờ không còn thời gian để giải thích.

Thế là tôi không hỏi gì nữa, cứ thế chui lên xe, tôi vừa lên được xe, Triệu Huyền Lang đã đóng sập cửa, còn anh ta vẫn ở bên ngoài, tôi cảm thấy có gì đó bất ổn, nên cố gắng kéo cửa nhưng không được, tôi sợ hãi hét lên, “Sao anh không lên xe, Triệu Huyền Lang, anh muốn đi đâu?”

Triệu Huyền Lang vẫn đứng ở chỗ cũ, ôm lấy ngực ra chừng đau đớn, mặt trắng bệch cười với tôi, “Như em đã nói, Triệu Huyền Lang này có nợ ân tình khắc sẽ trả, anh đi cứu Trần Huyền. Em cứ yên tâm rời khỏi đây, bà em đã đến tận đây, thì không chỉ là đối phó với mỗi mình anh, mà mục tiêu có thể chính là đứa bé trong bụng em, nhiệm vụ của em bây giờ còn cao cả hơn cả anh, hãy bảo vệ con, em đi đi.

Tôi vừa nghe đến đây thì đã thấy xe khởi động, tôi lắc đầu quầy quậy, “Không, em muốn được ở bên anh, em không muốn đi một mình, Triệu Huyền Lang,em đã nói với anh, em không rời xa anh, chúng ta phải đi cùng nhau, việc cứu Trần Huyền hai chúng ta sẽ cùng nghĩ cách!”

Tôi sợ hãi, tôi hoang mang, tôi cứ cảm thấy lần rời xa này của chúng tôi, anh ta sẽ xảy ra chuyện, nên tôi không được rời đi.

Tôi cố gắng kéo tay nắm cửa, tôi dùng hết sức đập cửa sổ, có vẻ như người lái xe không nỡ nhìn thấy tôi như vậy nên có mở hé cửa cho tôi, tôi thò tay ra túm lấy tay của Triệu Huyền Lang rồi cầu xin anh ta hãy để tôi được ở lại.

Triệu Huyền Lang vuốt tay tôi, rồi thì thầm, “Em nghe lời anh, đừng bướng thế, anh xong việc sẽ đến tìm em, mấy người này không diệt, thì còn nguy hiểm cho em, anh sẽ dùng hết khả năng của mình để bảo vệ em.

Nói đoạn thì cúi đầu xuống hôn nhẹ lên trán tôi, rồi bất ngờ cắn mạnh lên cổ tôi, tôi đau nhưng không phát ra tiếng nào, chỉ bình tĩnh nói, “Nếu lần này anh không trở về, không đến tìm em, em sẽ mặc bộ đầm đỏ rồi tự tử, biến thành một con nữ quỷ đi tìm anh.”

Hồi lâu anh ta mới ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi rồi nói: “Ngốc ạ, cái cắn này là để em luôn nhớ về anh, em chẳng cần phải chết để đi tìm anh, vì anh chính là con quỷ ám lấy em, đi đi, bảo vệ lấy con em nhé.”

Triệu Huyền Lang ra hiệu cho người lái xe, người đó đội một cái mũ che khuất mặt, nên tôi không biết là ai, chỉ thấy người đó lạnh lùng Ừ một tiếng.

Xe nhanh chóng rời đi, tôi nhìn theo bóng hình đơn độc của Triệu Huyền Lang, vết cắn trêи cổ tôi đau, nhưng trái tim tôi còn đau hơn nữa.

Nước mắt tôi đã ướt đẫm mặt, gió lạnh tạt vào làm tôi lạnh buốt, Triệu Huyền Lang lúc nào cũng hi sinh vì tôi như vậy.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.