Chương 159: Nghĩa trang
Trời về chiều, tôi tạt vào một quán ăn bên đường để ăn chút đồ, rồi tới siêu thị mua đèn pin, găng tay, một chiếc xẻng gấp, tôi đặt hết vào ba lô rồi đi về hướng nghĩa trang.
Người bảo vệ ngoài cổng buổi sáng không biết đã đi đâu, lúc bước qua bốt bảo vệ, tôi thấy một người đàn ông đang quay lưng ra ngoài, mặt dí vào tờ báo.
Bên ngoài bốt bảo vệ có đặt một tấm biển, trêи đó ghi rõ ràng, sau sáu giờ chiều nghĩa trang sẽ không cho khách vào cổng nữa, hậu quả tự chịu.
Nghĩ cũng đúng, trời tối có ai hâm mà đến nghĩa trang chứ, chẳng nói cũng biết là thời gian này dễ gặp phải ma quỷ, mà không có ma quỷ, đi luống cà luống cuống vấp phải một ngôi mộ nào thì cũng gặp vận rủi chứ gì.
Tôi đứng ở một góc đường khuất tầm nhìn để đợi Trần Huyền, cũng khoảng mười mấy phút trôi qua mới thấy anh ta khoác một cái ba lô đi tới, thấy tôi đứng một góc, thì phi nhanh đến gần thì thào, “Lúc ban ngày cô nói không rõ lắm, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy, ai làm gì cô? Người ta chết rồi, còn muốn đào mồ họ lên làm chi?”
Tôi nguýt lại Trần Huyền, thì thào lại: “Đừng có nói lung tung, Triệu Huyền Lang đang nghi người trong ngôi mộ là mới là anh trai của anh ấy, còn Triệu Tĩnh Niên bây giờ là giả.”
Trần Huyền bày một bộ mặt hoài nghi nhìn tôi, “Cái này mà cũng làm giả được à? Thôi, coi như tôi nợ hai người từ kiếp trước, nhưng mà nói trước nhé, tôi thấy nguy hiểm thì tôi chuồn trước, đến lúc đó đừng trách tôi.”
Tôi lườm Trần Huyền, vỗ vỗ vào đầu vai anh ta bảo anh ta cứ yên tâm, không xảy ra chuyện gì đâu, nếu xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ đứng ra chịu, lúc đó anh ta mới yên tâm đi theo tôi.
Chúng tôi bước vào đến cổng, thì đột nhiên ông chú ngồi trong bốt bảo vệ bỏ tờ báo xuống rồi xoay người lại hỏi: “Hai người kia làm cái gì vậy? Định đi trộm mộ nhà người ta à?”
Trần Huyền cười hi hi, bước lên phía trước, chủ động đưa cho ông chú bảo vệ một điếu thuốc, nói: “Chú ơi, chú nói gì ghê vậy, là bọn cháu muốn đi thăm mộ, mà xe đến đây thì muộn quá rồi, chú cho bọn cháu vào đốt xong tiền vàng, cắm xong nén hương là bọn cháu về thôi!”
Ông chú nhận điếu thuốc từ tay Trần Huyền, đốt lên đưa lên miệng hút rồi nói: “Đừng lừa tôi, mấy người sớm không đến, muộn thế nào mới đến đây, không sợ ma quỷ ở đây, thì chắc chắn là không có ý tốt đẹp gì, đừng trách lão già này chưa nhắc nhở, vào đó mà xảy ra chuyện gì, thì lão già này không chịu trách nhiệm đâu.”
Vào đó thì sẽ xảy ra chuyện gì chứ? Nhiều nhất là gặp ma quỷ thôi, bên cạnh tôi còn có một con quỷ vô cùng giỏi giang, một đạo sĩ Mao Sơn cũng không kém, thì sợ gì không đối phó được? Tôi không lo lắng khi nghe ông chú bảo vệ nói, nhưng cũng thật không ngờ, là sau đó chúng tôi gặp một loạt những sự việc đáng sợ phía sau.
Ông chú bị Trần Huyền nói mấy câu thì cũng xuôi xuôi, tôi tranh thủ lúc ông ấy không để ý thì chui tọt vào bên trong, bây giờ trời đã tối, ở nơi này không có một người nào khác, ngoài những ngôi mộ.
Tôi rùng cả mình, nắm chặt cái dây đeo thòng ra của ba lô, tay kia giơ chiếc ô đen lên, khẽ nói: “Triệu Huyền Lang anh có thể ra được rồi, giờ không có ai nữa cả.”
Tôi gọi mấy tiếng, nhưng anh ta không hề trả lời tôi, tôi đứng khựng lại thấy hơi rờn rợn, thì đột nhiên một bàn tay từ phía sau vỗ lên vai, tôi giật thót quay người lại, nói thật là sợ đến mức muốn vãi ra quần, nhưng lúc quay lại thì thấy Trần Huyền với vẻ mặt hả hê sau lưng, thì tôi muốn quai cho anh ta một trận.
Tôi lườm Trần Huyền: “Làm tôi sợ chết khϊế͙p͙, Trần Huyền kia, anh cố tình phải không?”
Trần Huyền bĩu môi nói: “Tôi cố ý thì cô làm gì được tôi, qua đây mà oánh nè, thôi đừng phí thời gian, đi đào mồ lên thôi, Triệu Huyền Lang thì khi nào xong gọi hắn ra cũng chưa muộn.”
Tôi nghĩ cũng phải, giờ gọi anh ta ra thì anh ta cũng không giúp chúng tôi đào được. Tôi dựa vào trí nhớ ban sáng, soi đèn pin đi tìm, lượt qua những tấm ảnh trêи ngôi mộ nào cũng nhìn tôi cười, tôi thấy rợn tóc gáy.
Nghĩa trang ban ngày và ban đêm không hề giống nhau, tôi rùng mình, tiếp tục tiến về phía trước, cho tới khi ánh đèn pin của tôi rọi lên nấm mồ có hình ảnh của Triệu Huyền Lang, tôi lại thấy sợ, vì không biết cái thứ dưới mồ kia đích xác là thứ gì, ngộ nhỡ…đó lại là thi thể của Triệu Huyền Lang thật, thì giải thích tất cả mọi chuyện như thế nào? Tên của Triệu Tĩnh Niên, ảnh của Triệu Huyền Lang, và thậm chí trước đó còn có tro cốt của Triệu Huyền Lang?
Tôi đang băn khoăn, thì không để ý tay mình đã đặt lên ngôi mộ, đột nhiên trước mắt tôi hiện ra hình ảnh bốn năm người đang bê một cái xác, được bọc trong một cái túi dài màu đen, lúc họ mở khóa kéo, hiện ra khuôn mặt của Triệu Huyền Lang, với nốt ruồi lệ phần đuôi mắt, đúng vậy không ai khác chính là Triệu Huyền Lang! Tôi không thể nào nhận lầm được!
Đang xem đến đó, thì Trần Huyền vỗ vai giục, làm những hình ảnh đó tan biến, “Tranh thủ đào đi, không ông chú kia phát hiện ra, rồi báo cảnh sát là chết là lũ.”
Những hình ảnh vừa lướt qua mang ý nghĩa gì? Khi tôi chạm nhẹ vào tấm bia đã nhìn thấy, đó là ảo giác của tôi, hay là những hình ảnh thật đã xảy ra trước đây?
Nếu đó là thật, thì dưới ngôi mộ này chính là Triệu Huyền Lang? Vậy thì thật quá phi lý.
Dường như để chứng minh cho những điều đó, tôi xúc cái xẻng xuống đất để đào, Trần Huyền thấy tôi cũng không đếm xỉa gì đến anh ta nữa, thì anh ta cũng bắt đầu đào, rất nhanh chúng tôi đã đào được đến một vật cứng, tôi hít một hơi dài, vì nếu trong này là xác của Triệu Huyền Lang, vậy hũ tro cốt trước đây là của ai mới được chứ?
Tôi bảo Trần Huyền mở nắp quan tài ra, anh ta lại đứng đó nhíu mày không động đậy: “Tôi hỏi anh ta sao thế, anh ta chỉ vào quan tài rồi hỏi tôi: “Cô có thấy cái quan tài này có vẻ lạ không?”
Tôi nghi hoặc hỏi lại: “Có gì lạ?”
Anh ta ngồi xổm xuống sờ đất xung quanh, sau đó nói: “Cô xem này, xung quanh này đất có màu đỏ đen thẫm hơn những lớp đất trêи cùng, mà cô có ngửi thấy mùi tanh của máu khu vực này không?”
Trần Huyền nói vậy, thì tôi cũng nhận ra điều đó, trước đó không hề để ý, cảm giác như đây là mùi bay ra từ quan tài này, nhưng lạ quá, chiếc quan tài này đã chôn mười năm nay, sao lại có máu tươi ở đây được chứ?
Trần Huyền cũng thấy khó hiểu, anh ta nhìn xung quanh một lượt, kèm theo là sắc mặt càng lúc càng khó chịu, rồi nói: “Nếu tôi không nhầm thì đây hẳn là một quan tài máu, mà có ai đó đã phong ấn nó.”
Tôi nghi hoặc: “Quan tài máu là gì?”
Trần Huyền đang định nói tiếp thì chiếc ô đen tôi đặt bên cạnh từ khi nãy, bắt đầu rung chuyển, và Triệu Huyền Lang xuất hiện, anh ta nhìn hai chúng tôi rồi hỏi: “Sao còn không mở ra?”
Tôi tiếp lời: Vừa nãy Trần Huyền nói đây là quan tài máu, bọn em cũng không biết là sau khi mở ra sẽ thành thế nào, hay anh qua xem thế nào?
Tôi nói xong thì Triệu Huyền Lang cũng nhìn qua cỗ quan tài, mặt anh ta biến sắc, “Sao, sao lại thành ra thế này?”
Tôi và Trần Huyền đều lơ ngơ không hiểu ý của Triệu Huyền Lang, chỉ biết đứng ngây ra nhìn anh ta, hồi lâu anh ta mới thở dài nói: “Hóa ra là thế, ha ha, chúng thật sự là quá ác độc, Tần Diêu, em nghe anh, em lấy máu ở đầu ngón tay của em, viết một chữ “Mở” trêи đầu quan tài cách đầu mép khoảng ba centimet, khi viết phải tập trung tinh thần và tốt nhất nét viết không được đứt đoạn, vậy thì mới mở được quan tài này!
Tôi gật đầu làm theo lời của Triệu Huyền Lang, không biết từ khi nào mà lưng áo của tôi ướt hết cả, dính hết vào lưng tôi, gió lạnh thổi qua một cái, làm tôi lạnh run bần bật.
Khi tôi hạ thấp trọng tâm và đến sát cỗ quan tài, đột nhiên tôi cảm giác bên trong đó phát ra một lực hút vô hình nào đó, xung quanh còn cảm thấy vô số đôi mắt đang nhìn tôi chằm chằm đến rợn người.