Chương 158: Nửa đêm đào mộ
Tôi không ngờ phản ứng của Hướng Nguyên lại mạnh thế, anh ta bước lên hai bước, nắm lấy tay tôi, hỏi dồn dập: “Từ khi nào vậy?”
Tôi dùng hết sức vùng ra khỏi tay anh ta, tức giận đùng đùng nói, “Anh bỏ tay tôi ra, việc này thì có liên quan gì tới anh? Không phải do anh gây ra sao? Giết tôi chứ gì? Cứ làm như vậy như với Lý Thiến với Dương An Kỳ đi.
Hướng Nguyên chớp mắt nhìn tôi, hồi lâu mới bỏ tay tôi ra rồi rầu rĩ nói, “Lý Thiến với Dương An Kỳ không phải do anh giết.”
Tôi cười nhạt: “không phải là anh thì là ai? Anh muốn báo thù cho người yêu, hi sinh bao nhiêu mạng người chẳng phải sao? Anh thấy vậy có đáng không? m mưu của anh đã hoàn thành thành thì sao nào? Chẳng phải Triệu Tĩnh Niên bọn họ vẫn sống nhởn nhơ, nếu anh còn có lương tâm, thì nên đi đầu thú đi, kết thúc quãng đời còn lại của anh trong ăn năn hối lỗi.”
Hướng Nguyên nói, “Em yên tâm, anh sẽ đi tự thú, nhưng phải là sau khi bọn Triệu Tĩnh Niên đền tội, mà thôi không nhắc tới chúng, việc của em với tên quỷ đầu xanh kia anh sẽ không nhúng tay vào nữa, việc hôm nay em đến đây chắc cũng chẳng đơn giản phải không? Anh không tin, em đến chỉ là đi thăm mộ.”
Tôi hậm hực trong lòng, nghĩ đến cái vẻ ngụy quân tử mà Hướng Nguyên luôn bày ra, thấy thật chán ngán.
Tôi không có ý định sẽ nói cho anh ta nghe ý định của tôi đến đây là tìm mộ của Triệu gia, tôi nghĩ anh ta sẽ không làm khó gì tôi, giờ chỉ muốn thoát khỏi sự giám sát của anh ta.
Bụng tôi như đánh lô tô vì lo lắng, nhưng ngoài mặt thì vẫn cố tỏ ra bình thường, chân thì tìm cách đánh bài chuồn, tôi thấy Hướng Nguyên không để ý đến mình nữa nên quay gót chạy thẳng.
Những tấm bia mộ cao lớn che chắn cho tôi để không bị Hướng Nguyên nhìn thấy, khi nghĩ rằng mình đã chạy thoát khỏi tầm kiểm soát của Hướng Nguyên thì tôi mới dừng lại thở.
Lúc này trước mặt tôi là những tấm bia mộ thẳng tắp, bên trêи có một tấm ảnh một người trung niên nhìn có phần giống với Triệu Huyền Lang, trêи đó ghi Triệu Phong chi mộ. Đây chính là mộ phần của ông nội Triệu Huyền Lang, mà nơi đặt phần mộ của ông rất lạ, vì vị trí đặt mộ ở chính giữa, quây xung quanh là sáu ngôi mộ khác, tôi không hiểu vì sao họ lại bày trí như vậy, hay đây là trận pháp đặc biệt gì đó.
Tôi đứng bất động nhìn, không dám bước lên phía trước, nhìn lướt nhanh qua những cái tên, khi tôi nhìn đến ngôi mộ thứ ba thì tôi vô cùng ngạc nhiên, tấm ảnh trêи đó là Triệu Huyền Lang nhưng cái tên thì lại là Triệu Tĩnh Niên!
Chuyện gì đã xảy ra ở đây vậy! Tấm hình là của Triệu Huyền Lang nhưng cái tên sao lại là Triệu Tĩnh Niên? Hai anh em họ giống hệt nhau, chỉ khác ở nốt ruồi lệ chễm chệ ở đuôi mắt Triệu Huyền Lang, và trêи tấm ảnh này có nốt ruồi đó.
Chẳng lẽ họ có nhầm lẫn gì ở đây? Nhưng Triệu Tĩnh Niên chưa chết, tại sao lại có mộ của anh ta. Không biết dưới đó rốt cuộc đã chôn thứ gì? Là Triệu Tĩnh Niên thật, hay cái kẻ Triệu Tĩnh Niên đang sống kia là giả?
Tôi càng nghĩ càng thấy sợ hãi, cảm giác mình vô tình đã chạm vào một thế lực đáng sợ nào đó, tôi còn bất chấp việc Triệu Huyền Lang dặn dò ban ngày không gọi anh ta ra, mà lập cà lập cập mở ô gọi Triệu Huyền Lang ra.
Chiếc ô mở ra, Triệu Huyền Lang xuất hiện, thấy tôi mặt mày tái mét, thì ngạc nhiên hỏi, “Em sao thế? Tìm thấy mộ nhà anh chưa? Gì mà kinh sợ đến nhường đó.”
Tôi run run chỉ tay về phía ngôi mộ quái lạ đó, Triệu Huyền Lang nhìn theo thì cũng ngẩn tò te.
Tôi thì thầm, “Vừa rồi em thấy, nhưng không hiểu lắm, Triệu Tĩnh Niên chưa hề chết, nhưng không hiểu sao lại có mộ ở đây, cho dù là kế kim tiền thoát xác, thì sao phải để nhầm ảnh của anh?”
Triệu Huyền Lang vẫn im lặng, tôi đoán là anh ta cũng đang rất rối trí, Triệu Tĩnh Niên là người sống sót cuối cùng của nhà họ Triệu, nên những ngôi mộ này chắc hẳn phải là chính tay anh ta làm, không hiểu vì sao anh ta lại làm thế, nhìn quanh một lượt lại không hề thấy mộ của Triệu Huyền Lang!
Đúng vậy, ở đây có mộ của Triệu Tĩnh Niên của cha mẹ họ và người thân, nhưng tuyệt nhiên không tìm thấy mộ của Triệu Huyền Lang!
Triệu Huyền Lang vẫn ngơ ngẩn, tay anh ta sờ lên mộ, một lúc lâu sau mới quay lại nói, “Dưới này có thi thể!”
Tôi ngạc nhiên: “Gì cơ? Có xác người? Chẳng lẽ không phải mộ để không? Hay Triệu Tĩnh Niên bây giờ là người khác đóng giả?”
Có thể là thi thể nằm trong mộ mới là Triệu Tĩnh Niên thật, nhưng đã mười năm, anh ta cũng chỉ còn là một nắm tro tàn, nhưng tại sao Triệu Huyền Lang lại nói đó là một thi thể?
Triệu Huyền Lang cắn môi, thấy tôi có vẻ không tin, thì cũng không vội vàng, đủng đỉnh nói, “Nói là thi thể, bởi vì người nhà họ Triệu sẽ không đốt thành tro, mà thường sẽ để nguyên như vậy mà chôn. Em gọi Trần Huyền đến, đào cái mộ này lên.”
Nghe thế thì tôi sợ suýt không đứng vững được, phải đào mồ Triệu Tĩnh Niên lên thật sao? Việc như thế này tôi còn chưa bao giờ dám nghĩ đến chứ lại còn phải đào mồ lên.
Tôi sợ hãi rêи rỉ, “Chúng ta phải đào mồ của Triệu Tĩnh Niên lên thật sao?”
Triệu Huyền Lang nhìn tôi rồi nhẹ nhàng gật đầu, tôi còn tưởng anh ta có tài phép có thể chui vào mộ để tự xem nữa, hóa ra vẫn phải dùng cách này.
Giờ đang giữa trưa, chúng tôi cũng không mang đồ nghề gì mà đào xới, nên tôi quyết định quay trở về nhà. Lúc ra đến cổng tôi cũng cẩn thận quan sát kĩ lưỡng, xem có Hướng Nguyên ở xung quanh đó hay không thì mới yên tâm.
Triệu Huyền Lang thấy tôi lo lắng thì hỏi tôi làm sao, tôi đành kể lại đầu đuôi việc gặp lại Hướng Nguyên cho anh ta nghe. Triệu Huyền Lang nhíu mày nói, “Sao lại có thể trùng hợp như thế? Em có lỡ lời nói ra gì không?”
Tôi lắc đầu nói, “Em chẳng nói gì cả, anh ta có vẻ không biết ý định của chúng ta khi đến đây.”
Triệu Huyền Lang nói, “Chưa chắc đâu, hắn xuất hiện ở đây, lại vừa hay gặp em ở đây, còn cố ý nói ra sự thật rằng hắn ta là người bày ra, nên hắn không hề đơn giản đâu, cẩn thận vẫn hơn, nếu không ổn có khi phải nhờ đến văn phòng tâm nguyện bên Ngô Câu, tuy anh ta lừa anh, nhưng anh tin là anh ta không hại anh đâu.”
Là tìm cậu bé kia giúp đỡ? Có được không vậy? Thôi, có khi vẫn không thể bằng tôi gọi Trần Huyền, vì bên Ngô Câu, không biết họ thực sự muốn gì? Nhỡ đâu họ nhắm đến đứa bé?
Điều lo lắng này tôi không biết phải nói với Triệu Huyền Lang thế nào, nên không nói cho anh ta nghe nữa, tôi cũng không đến văn phòng tâm nguyện tìm sự giúp đỡ, mà quyết định tìm Trần Huyền để nhờ vả.
Tôi gọi cho Trần Huyền, trong điện thoại tôi không nói rõ là làm gì, chỉ dặn anh ta mang cuốc xẻng đến nghĩa trang. Trần Huyền cũng tinh ý, liền hỏi luôn, “Cô bảo tôi mang cuốc thuổng làm gì? Trộm mộ à?”
Tôi thật hết nói với cái tên này luôn, tuy không nói, nhưng rõ là vậy, cơ mà tôi luôn thấy lo lắng trong lòng, Triệu Tĩnh Niên không lý gì mà im lìm vậy? Hay hắn đang cho người rình rập theo dõi động tĩnh của chúng tôi cũng nên. Bao giờ cảm giác đáng sợ nhất chính là khi kẻ địch im hơi lặng tiếng.