Minh Thần Giá Đáo

Chương 160: Da người ngâm máu


Chương 160 Da người ngâm máu

Tôi cắn đầu ngón tay giữa, bắt đầu viết theo lời của Triệu Huyền Lang, đột nhiên tôi cảm thấy vô số âm binh đang vẫy tay chào gọi tôi dưới tấm ván này.

Chúng đang đau khổ quằn quại, giơ hàng vạn bàn tay hướng về phía tôi cào cấu, đó là ảo giác, sao tôi có thể nhìn xuyên qua tấm ván này được chứ.

Tôi tập chung chú ý vào việc của mình, sau khi hoàn thành, cỗ quan tài bỗng nhiên phát ra ánh sáng màu xanh lục, ánh sáng đó chiếu thẳng vào người tôi, tôi chỉ nghe Triệu Huyền Lang hét lên, “Tránh ra” rồi sau đó ánh sáng đó đã chiếu thẳng vào bụng tôi.

Tôi ngây người, cảm giác ánh sáng đó đã xuyên qua bụng mình, liền sau đó là cảm giác đau đớn tột cùng, tôi ôm lấy bụng, đưa ánh mắt lên tìm Triệu Huyền Lang.

Triệu Huyền Lang phát hiện tôi xảy ra chuyện, nên bay vụt đến bên tôi, đưa tay ra nắm lấy bàn tay đang cầu cứu của tôi, lúc này nắp quan tài bật mở, một mùi tanh hôi của máu xộc thẳng lên mũi.

Tôi đưa tay lên bịt mũi, bên trong quan tài nổi lềnh bềnh những cái mặt người, mùi hôi tanh rất nồng.

Trong này có đến năm cái mặt! À, không, là bộ da mặt người trắng bệch, méo mó, đau khổ, không hiểu là họ đã bị ngâm trong đó từ bao giờ.

Tôi đột nhiên thấy muốn ói, hai người kia cũng sững sờ, Trần Huyền lắp bắp, da người ngâm máu, là…là ai đã làm vậy? Sao có thể ác độc nhường đó, đây là muốn linh hồn của chủ nhân cỗ quan tài này, mãi mãi bị phong ấn nơi này.

Tôi không hiểu mình tại sao lại hành động như này, tôi đột nhiên dùng tay khoắng vào bên trong quan tài, vớt mấy cái da mặt người rồi ném ra ngoài, có thể cảm thấy mấy cái da đó nhờn nhờn nhầy nhụa khi tay tôi chạm vào, tôi vừa nôn thốc nôn tháo vừa làm cái việc kinh khủng đó, mà không thể khống chế nổi bản thân.

Mấy cái da người bị lôi lên hết, máu trong quan tài rút dần, cho đến khi lộ ra hình hài một con người, trông anh ta chẳng khác nào một con người còn sống, và đặc biệt hơn cả, chính là khuôn mặt của anh ta, một khuôn mặt giống hệt Triệu Huyền Lang và dưới đuôi mắt còn có nốt ruồi. Sao lại có thể xảy ra một chuyện lạ lùng như thế này? Cái xác không những giống Triệu Huyền Lang như đúc, nó còn không bị thối rữa mục nát, trong khi nó đã bị chôn cách đây mười năm? Hay do nó bị ngâm trong máu với đống da người kinh tởm kia? Tôi hiếu kì sờ lên da thịt của cái xác, nó giống hệt một người vẫn còn sống, da anh ta vẫn mềm và có tính đàn hồi như đang ngủ mà thôi.

Triệu Huyền Lang đứng sau tôi lắp bắp: “Sao…có thể giống…giống anh đến mức đó? Không thể nào”

Tôi thấy tâm trạng của Triệu Huyền Lang có vẻ không ổn, cũng không biết phải nói gì với anh ta, “Có phải lần trước anh bị nhầm ở đâu không? Hũ tro cốt đó có khi là của người khác, chứ không phải của anh?”

Đây là điều tôi nghĩ đến đầu tiên, vì thật sự tôi không biết giải thích thế nào về việc này, một hũ tro cốt, và một cái xác? Không thể nào đều là của Triệu Huyền Lang được.

Triệu Huyền Lang khẳng định với tôi, “hũ tro cốt đó là của anh, vì nó cho anh sức mạnh, không thể nhầm được, giờ chúng ta đào mộ của mẹ anh lên, anh muốn biết sự thật rốt cuộc là như thế nào.

Tôi gật đầu mấy lần, đang định nhổm người đứng dậy thì Trần Huyền đã vồ đến túm lấy tay tôi kéo lên, rồi lôi tôi ra một góc, thì thầm: “Này tôi thấy cái thi thể trong quan tài kia cứ là lạ ấy.”

Tôi biết điều đó, đương nhiên là một cái xác bị ngâm trong máu suốt mười năm mà không mục rữa, thì đúng là quái đản thật í.

Tôi đang định nói ý này với Trần Huyền, nhưng anh ta chưa kịp nghe đã lắc đầu quầy quậy, “Không phải là ở đây mười năm, mà nó mới bị chôn ở đây, cứ như có kẻ nào đó cố tình làm vậy, đợi chúng ta đến đây để đào nó lên.”

Tôi trợn mắt vì ngạc nhiên, tôi không hề nghĩ đến khả năng này, là kẻ nào đã làm chuyện đó, là Triệu Tĩnh Niên? Hay Hướng Nguyên khi hồi sáng tôi gặp anh ta ở đây?

Tôi không dám nghĩ nữa, xoay người đi tìm ngôi mộ của mẹ Triệu Huyền Lang, cuối cùng cũng tìm ra một ngôi mộ mà trêи đó có ảnh của một người phụ nữ xinh đẹp, người giống hệt trong bức ảnh tôi lấy được ở chỗ phòng nghỉ của thư viện trường.

Đây chắc hẳn là mẹ của Triệu Huyền Lang rồi, tôi chắp tay vái nói xin lỗi, rồi lại dập đầu mấy lần, rồi mới ra hiệu cho Trần Huyền lại gần đào nó lên. Khi đào ra được cỗ quan tài, thì Trần Huyền chủ động ghé tai vào quan tài rồi gõ gõ mấy cái, sau đó anh ta ngẩng đầu lên nói, trong này không có gì cả.

Không có gì cả? Chẳng lẽ Triệu Huyền Lang đã đoán đúng? Mẹ anh ta chưa chết? Chuyện này tôi chẳng dám võ đoán, nên vẫn quyết định mở nắp quan tài, cho đến khi nắp quan tài bật mở, xác định bên trong không hề có gì, thì tôi mới tin.

Mộ huyệt của mẹ Triệu Huyền Lang trống không, đến hũ tro cũng không có, tôi quay người tìm Triệu Huyền Lang định hỏi anh ta, thì ánh sáng đèn pin từ phía đó chiếu thẳng vào mặt chói lóa, kèm theo đó là tiếng gằn giọng của ông chú bảo vệ, “Tao biết ngay chúng mày vào đây để trộm mộ. Lũ ăn cắp.”

Nói đoạn thì giơ cao cây gậy trong tay hùng hổ chạy tới, tôi từ dưới hố đặt quan tài phóng ngay lên trêи, mắt vẫn còn cố tìm Triệu Huyền Lang, Trần Huyền còn nhanh chân hơn, anh ta nhanh như chớp túm lấy tay tôi kéo đi, vừa chạy vừa hớt hải, “Cô có dở hơi không, anh ta là ma, ông già kia không nhìn thấy đâu, lo mà tẩu thoát đi, Triệu Tĩnh Niên biết thì cầm chắc bỏ mạng.”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.